Lên Đỉnh Liên Tục Trong Trò Chơi Kinh Dị

Chương 94: Khương Ly thấy được “nó”




Lúc này, Cảnh Diêm đang châm rượu trước mộ cùng với bác cả họ Bạc, cho dù tầm mắt vẫn luôn chú ý đến sự an toàn của Khương Ly nhưng khoảng cách đó đã không còn kịp nữa, mắt thấy Khương Ly sắp ngã vào đống lửa, sắc mặt của anh lập tức u ám khiếp người!

Chính Khương Ly cũng bị dọa ngây người, cú va chạm kia quá mạnh quá bất ngờ, cô còn chưa kịp thét lên, đầu óc trống rỗng, chỉ có thể đóng chặt đôi mắt theo bản năng, ngay khi trái tim ngừng đập, trong thời gian nhanh nhất cổ áo bị kéo mạnh về, cô bị kéo ra xa ngọn lửa nóng bỏng, đuôi tóc lướt qua ngọn lửa, cháy xém.

“A! Khương Khương em sao rồi? May quá may quá, làm chị sợ muốn chết!”

Khương Ly ngơ ngác nuốt nước miếng, gò má vẫn còn hơi nóng của lửa, chưa kịp ổn định hơi thở đã bị Cảnh Diêm ôm vào trong lồng ngực, Lam Lam không thể động vào cô chỉ có thể dậm chân.

Người cứu vẫn là Khúc An Nguyên, cậu ấy còn đội mũ, động tác cứu người dứt khoát như báo săn, sau khi buông tay ra thì bình tĩnh lẫn vào trong đám người.

Mà người hại… 

“Hay lắm Nguyễn Mộng Vân, vẫn giở trò cũ nhỉ, để tôi xem cái chân nào của cô bất ổn mà lúc nào cũng đứng không vững!”

Có lẽ đã làm chuyện đâm lén sau lưng quá nhiều lần nên Nguyễn Mộng Vân cũng tu tới cảnh giới, vấp đá trượt chân rồi duỗi tay đẩy người từ phía sau, sau một chuỗi động tác, đến khi mọi người lấy lại tinh thần thì cô ta đã đang nằm trên mặt đất, lại yếu ớt bối rối chảy nước mắt.

“Thật sự, thật sự là tôi không có cố ý, vì sao cô lại nói như vậy? Vừa nãy tôi chóng mặt, tôi cũng đâu ngờ sẽ đụng phải người khác đâu.”

“Tôi tin cô cái *beep* đấy!” Lam Lam tức giận chửi thề.

Bác cả nhà họ Bạc đi tới, tuy rằng chỉ là NPC nhưng phản ứng của ông ấy cũng khá chân thật khi đối mặt với chuyện ngoài ý muốn, trên khuôn mặt già nua là vẻ nghiêm túc, nhìn Nguyễn Mộng Vân đang không ngừng khóc thút thít trên mặt đất, nhìn sang Lam Lam đang vô cùng tức giận rồi nhìn những người đang hóng hớt. 

“A Diêm, đưa vợ con sang bên cạnh đi, mấy đứa cứ tiếp tục đốt vàng mã.”

Khương Ly cảm thấy mình bị lửa hong đến choáng váng rồi, chân không chạm đất đã bị Cảnh Diêm ôm sang bên cạnh, bỗng dưng nghe thấy một tiếng hét thảm, dọa cô đang ngây ngẩn cũng tỉnh táo lại một chút nhưng lại không thấy gì, chỉ nghe Nguyễn Mộng Vân đang đau đớn thét chói tai.

Cảnh Diêm ôm cô đến một nơi cách đó không xa, cuối cùng cũng không còn mùi tanh tưởi đáng sợ kia nữa, cô uể oải vùi vào lồng ngực anh, vỗ về trái tim còn đang sợ hãi đập loạn xạ của mình.

Xém chút nữa đã thành cá mặn nướng rồi. 

“Lửa nóng ghê, may là không rơi vào, anh làm gì cô ta vậy hở?”

Cảnh Diêm không lên tiếng, trên gương mặt điển trai không có chút cảm xúc nào nhưng Khương Ly vẫn có thể cảm giác được anh đang rất tức giận, mặt tối giống như bầu trời lúc này vậy… bầu trời ư?

“Hửm, sao hôm nay lại u ám vậy nhỉ? Tối nhanh thế à?”

“Đừng lộn xộn.” Cảnh Diêm giữ chặt eo cô.

Lực tay của anh đột nhiên làm đau Khương Ly, thấy dáng vẻ như xém đánh mất báu vật của anh, Khương Ly vội vỗ vai anh rồi nói: “Tuy rằng tôi cũng hết hồn nhưng cũng may không có vấn đề gì lớn, ít nhất Khúc An Nguyên… thôi, anh đừng như vậy mà, tôi hơi sợ đó.”

Khi Cảnh Diêm nhìn cô, ánh mắt đó còn chất chứa phức tạp mà hiện tại cô không thể lý giải được.

Đến mãi về sau, cô mới hiểu nó có nghĩa là gì…

Đợi đến lúc bên kia đã đốt giấy xong, dập đầu dâng hương xong xuôi, bác cả nhà họ Bạc mới bảo được xuống núi. Lam Lam nhanh chân chạy tới, thấy Khương Ly trở lại bình thường thì không khỏi thở phào nhẹ nhõm. 

“Cậu nhỏ đúng là nam thần! Giờ để chị xem Nguyễn Mộng Vân có thể làm hại ai được nữa không.”

Có trời mới biết, Cảnh Diêm vừa mới đi ra ngoài đã một chân đạp lên cổ chân Nguyễn Mộng Vân, bóng dáng cao lớn vẫn đĩnh bạt ổn định, như không hề dùng sức, chỉ nhẹ nhàng đi qua thôi mà Nguyễn Mộng Vân đã đau khóc đến bất tỉnh, phương thức tàn bạo trực tiếp này khiến Lam Lam sướng phải biết.

Đàn ông simp vợ không dễ chọc đâu.

“Chúng ta đi nhanh đi, hôm nay tối nhanh quá.”

Khương Ly chưa kịp hỏi kỹ, chỉ thấy Nguyễn Mộng Vân được người ta cõng đi, một chân vặn thành độ cong rất quái dị. Cô lập tức ngẩng đầu nhìn Cảnh Diêm, sau khi được cô trấn an một lát, anh mới trở lại bình thường, bàn tay khô nóng xoa xoa đầu cô.

“Đi thôi.”

Nhưng sắc trời… dường như ngày càng tối đi sau khi anh nổi giận. 

Mặt trời đã lặn, trời sắp đen, bóng cây trên lưng chừng núi đã tối màu, chỉ còn người giấy trước mộ là trắng đến chói mắt, sương khói đốt giấy tiền vàng mã vẫn còn chưa tan đi.

Khi xuống sườn núi, ma xui quỷ khiến làm sao mà Khương Ly lại nhìn thoáng qua đằng sau ——

Đột nhiên, trong sương khói nhàn nhạt, người giấy bên vòng hoa kế nấm mồ bằng đá hình tam giác… đang lần lượt đứng lên!

Khương Ly như ngừng thở, vội quay đầu không dám nhìn tiếp nữa nhưng đi đằng trước không xa là Lâm Diệu, anh ta bước cà nhắc xoay người, quay đầu nhìn về phía Khương Ly, gương mặt vốn uể oải ỉu xìu lại đột nhiên cười quái dị.

“Nặng quá, nó nặng quá.”

Lần này, Khương Ly thấy được “nó” rồi.

Một người giấy thân làm từ trúc, giấy trắng làm mặt, mực tàu vẽ mắt, chu sa vẽ miệng, mặt quỷ bám lên lưng Lâm Diệu.


 


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.