Trong trò chơi này cương thi đáng sợ là hiển nhiên rồi nhưng cũng không được khinh thường người giấy, nói tóm lại là phải phòng cái trước, trốn cái sau.
Buổi chiều sai khi bắt đầu ăn, rốt cuộc họ cũng gặp Nguyễn Mộng Vân rồi, Lam Lam cầm đũa chọc giò heo thơm phức nói thầm: “Oán khí của Ngô Tĩnh lớn vật mà không mang bông hoa ăn thịt người này đi đi nhỉ, nhìn cô ta xem, cười cái đếch gì vậy?”
Không chỉ không mang đi mà tinh thần hay bề ngoài của Nguyễn Mộng Vân cũng vô cùng bình thường, thậm chí lúc nhìn về phía họ, trên gương mặt đó còn mang theo nụ cười sáng chói.
“Ăn đi.” Cảnh Diêm ngồi bên cạnh lên tiếng.
Khương Ly mới cụp mắt, trong chén có rất nhiều đồ ăn anh gắp cho, cô lùa vội rồi nghiêng người sang bên cạnh: “Chị Lam chị xem kìa, cô ta đang ngồi bên cạnh Khúc An Nguyên.”
Một băng ghế dài ngồi hai người, bên tay trái cô là Cảnh Diêm, bên phải đối diện là Lam Lam, tiện nói chuyện, mà bên cạnh Lam Lam là Trịnh Liêm mặt lạnh như băng.
Lam Lam quay đầu nhìn… Quả nhiên, hơn nữa Nguyễn Mộng Vân còn đang nói chuyện với Khúc An Nguyên, hai người có vẻ như đã quen biết từ trước, chị ấy không khỏi nhướng mày: “Thằng nhóc này nhìn cứ tưởng nghiêm chỉnh, đáng tiếc.”
Thấy mặt trời sắp lặn xuống chân núi, mọi người trong sân mới mang đồ đã chuẩn bị đến lưng chừng núi, trên con đường nhỏ uốn lượn vẫn còn rất nhiều giấy tiền vàng mã được rải hai ngày trước. Lần này Khương Ly đi cùng Cảnh Diêm, có anh nắm tay nên dễ đi hơn hôm đưa tang.
Thị lực của cô rất tốt, sau khi lên sườn núi đã thấy ngôi mộ mới ở xa xa, thi thể của người chơi bị xiên gậy trúc giống như bù nhìn trên ruộng, doạ chim bay.
Cảnh Diêm cảm giác được cái tay trong tay mình đang siết chặt lại, mới véo nhẹ tay Khương Ly, trấn an: “Đừng sợ, thiêu đồ xong là có thể trở về rồi.”
Anh không nói thì thôi, vừa nói đã làm Khương Ly sợ, thiêu đồ xong trở lại viện cũ thì trời đã tối đen rồi, mà tối nay còn là đêm hồi hồn nữa!
Cô sợ hãi, dùng cái tay khác ôm chặt cánh tay anh, vừa đi vừa nhỏ giọng hỏi: “Đêm nay, anh có thể ở lại viện cũ với tôi không?”
“Em muốn ở thì ở, không muốn thì tôi sẽ đưa em về nhà.”
“Tôi…”
Lam Lam theo sát phía sau hai người nhanh chóng cắt lời Khương Ly: “Không được, cậu nhỏ vẫn nên đưa Khương Khương về đi.”
Bởi vì phía sau vẫn còn người nên bọn họ không thể dừng chân lại, Khương Ly đi theo Cảnh Diêm, nghiêng đầu nhìn Lam Lam, chị ấy lắc đầu ra hiệu cho cô, Trịnh Liêm đi sau Lam Lam nửa bước cũng nhíu mày nhìn về phía Khương Ly.
Đêm nay là đêm hồi hồn, rốt cuộc là nói vong hồn của dân làng hay cương thi thì không ai đoán được, nhưng thứ duy nhất có thể xác định là sẽ rất nguy hiểm. Khi mới vừa biết nhiệm vụ phụ của mình, Lam Lam rất hy vọng sau đêm thất tuần sẽ có rất nhiều người ở cùng với mình.
Nhưng hiện tại, nhìn người giấy Tề Tinh Tinh bị khiêng đi phía trước, chị ấy không muốn nữa.
“Khương Tiểu Ly, chị không cần em ở cùng đâu.” Nói với cô rồi chỉ chỉ sang Trịnh Liêm: “Có ông lớn ở đây mà, chị tin chắc với tình huống hiện tại, chồng thấy vợ chết mà không cứu thì cũng coi như là OOC rồi.”
Mấy bữa trước anh ấy dùng thiết lập nhân vật uy hiếp mình, hôm nay chị ấy cũng đã trả đũa được rồi. Do đó, chị ấy thà không còn ông lớn người sói này chứ không muốn Khương Ly bị người giấy quấy rầy.
Trịnh Liêm lạnh lùng liếc Lam Lam một cái.
Khương Ly không khỏi bật cười, thật ra ngày đầu tiên vào trò chơi cô đã xác định sẽ ở cùng với Lam Lam vào thất tuần rồi, nói đến cũng lạ, hai người nhanh chóng thân thiết sau khi gặp nhau ở ải trước, đến ải này lại như chị em tri kỷ quen biết nhiều năm, thậm chí Khương Ly còn cảm thấy hai người như đã quen biết từ rất lâu về trước vậy.
“Chị Lam đừng sợ, chúng ta có hack.”
Người đàn ông bên cạnh cô chính là hack di động siêu cấp to lớn của trò chơi, Khương Ly ôm lấy cánh tay Cảnh Diêm, cười hi hi lấy lòng, khi nheo mắt giống như trăng non, Cảnh Diêm cúi đầu nhìn cô, trong đôi mắt sâu thẳm cũng chất chứa dịu dàng.
Tới trước mộ, Khương Ly lại ngửi thấy mùi xác chết hư thối kia, toát ra từ lớp đất xây mồ, kết hợp với thi thể người chơi bị treo lên kia, mùi tanh tưởi trong không khí đủ khiến người ta không thể nào thở nổi.
Mấy ngày nay không đổ mưa, thời tiết khô ráo, người giấy và vòng hoa vẫn như mới, chỉ có cây gậy trúc to bằng miệng chén kia đã chuyển sang màu đỏ sậm.
Giấy tiền vàng mã bị đốt, khăn tang bọn họ mang mấy ngày qua lần lượt bị ném vào đống lửa, ánh lửa hừng hực bốc lên, Khương Ly nghiêng người tránh lửa, ném từng tờ giấy tiền vàng mã vào, rồi cẩn thận quan sát những gương mặt người giấy trắng bệch đang cười dữ tợn kia.
Trong số đó… không có Ngô Tĩnh.
Cô đang kinh ngạc, phía sau đột nhiên có một sức lực truyền đến, Khương Ly bị đụng đau nên mất trọng tâm, lảo đảo ngã về hướng đám lửa đang bốc cháy nghi ngút!
“Khương Ly ——”