Đang lúc Cảnh Hoà không biết phải làm sao mới phải, thì vị cứu tinh của hắn ta cuối cùng cũng xuất hiện. Triệu Hoài bước tới, tư thế hiên ngang. Nhẹ cười nham hiểm, không biết lại định giở trò gì đây.
- Người tới đây làm gì? Không bận nữa sao?- Cảnh Hoà thái độ thờ ơ lạnh nhạt, khác xa ngày thường.
- Ây, ngươi nói gì thế? Không lẽ là vì ta không khen ngươi lấy một câu, nên lòng sinh bất mãn sao? Xì, chỉ là chút chuyện nhỏ đó, đã vội vui mừng. Sau này, làm sao làm chuyện lớn? Bây giờ thành ra như này, đã sáng mắt ra chưa?- Triệu Hoài điềm đạm mà nói, bình thản như không, một thân đạo lí ngời ngời.
- Người... Ta... Thật như vậy sao? Là ta hiểu lầm người, ta...- Nghe được lời ấy, Cảnh Hoà dường như đã ngộ ra gì đó.
- Thôi được rồi, đừng nói nữa. Tuổi trẻ ai chẳng mắc sai lầm, biết sai mà sửa mới là điều nên làm. Ta, chỉ là muốn tốt cho ngươi nên mới làm như vậy. Hazz, nổi khổ tâm này, ai hiểu?- Triệu Hoài lời ngon tiếng ngọt, chỉ tốn chút nước bọt đã khiến cho đối phương tin sái cổ.