Hôn Nhân Tái Sinh: Lục Thiếu Cưng Chiều Cô Vợ Bác Sĩ Bí Ẩn Tận Trời

Chương 362: Chương 362




Cố Vân Tịch thấy Diêu Văn Tích như vậy, nói: “Dì, con không kiểm tra sai, cơ thể Tần Mạc thật sự lại trúng độc, mà theo con đoán, cậu ấy trúng độc trong hai hôm nay thôi, cậu ấy cũng nói cảm giác bị bệnh trước kia trở lại!”

“Không, không thể nào! Không thể nào! Nó chưa từng ra ngoài, dì vẫn luôn chăm sóc nó mà, không… không đâu…”

Diêu Văn Tích không chấp nhận nổi sự thật này, không ngừng lắc đầu, nhưng nghĩ kỹ lại, bà cảm thấy có gì đó không đúng!

Đột nhiên ngẩng đầu nhìn về phía Cố Vân Tịch: “Con… con chắc chắn nó bị trúng độc, lại còn trong hai ngày hôm nay sao?”

Cố Vân Tịch gật đầu.

Sắc mặt Diêu Văn Tích tím lại, khuôn mặt có chút dữ tợn, đáng sợ!

Nếu là thật, vậy thì nói rõ, Tần Mạc trúng độc ở Diêu gia.

Ha ha!

Nỗi đau khổ nhiều năm của bà, điều tra nhiều năm như vậy mà không có lấy một chút manh mối, vậy mà lại là do những người bà tín nhiệm nhất - Diêu gia, có vấn đề.

Đúng là mỉa mai.

Đôi mắt Diêu Văn Tích âm trầm, nhìn tất cả người xung quanh một lượt. 

Hôm nay, Diêu Văn Hoa đến công ty không ở nhà, Diêu Mộng Kỳ ra ngoài cũng không ở nhà, Lạc Vũ Vi thì ở trường.

Trong phòng khách chỉ còn lại Diêu lão gia tử, Phan Chỉ Quân, Tần Mạc, Diêu Vũ Thần, Cố Vân Tịch và mình Diêu Văn Tích.

Con mắt Diêu Văn Tích dừng lại trên người Phan Chỉ Quân, sau đó lập tức hét lớn một tiếng: “Quản gia, đi gọi toàn bộ người giúp việc đến cho tôi, không được thiếu một ai!”

“Vâng!”

“Không cần!” Tần Mạc đột nhiên lên tiếng, anh ta nhìn Diêu Văn Tích nói: “Mẹ, mẹ chờ một chút!”

Nói xong, anh ta lên tầng, lát sau quay trở lại,

Trong tay cầm một cái khay để trước mặt Cố Vân Tịch.

“Vân Tịch, đây là bã thuốc mấy ngày qua tôi uống, còn uống cảnh, mỗi phần tôi đều để lại một ít, đều ở đây.”

“Mấy ngày nay tôi đặc biệt chú ý, trừ uống thuốc, thì chỉ uống một chút thuốc bổ mẹ tôi nấu, mỗi thứ tôi đều để lại một ít, còn lại chỉ là ăn cơm mỗi ngày.”

“Chén cơm tôi cũng để lại, còn về phần đồ ăn, mấy ngày nay tôi không muốn ăn hoặc uống nhiều thuốc bổ không đói, không dùng bữa, bình thường chỉ ăn một chút cơm do mẹ tôi nấu, canh cũng không uống.”

“Nếu như tôi ăn phải độc, vậy thì độc phải có trên đồ vật, chắc là ở đây, những thứ khác tôi chưa từng ăn, nước cũng không uống.”

Diêu Văn Tích sững sờ!

Phan Chỉ Quân sửng sốt!

Lúc này mọi người mới nhận ra, mấy ngày qua, Tần Mạc có gì đó không bình thường.

Anh ta ăn nhiều hay ít, không chỉ ít mà các loại đều rất ít.

Nghĩ kỹ lại, hai ngày nay, dường như Tần Mạc không ăn cơm trên bàn ăn, anh ta đều ăn canh mẹ anh ta nấu.

Trong canh thêm rất nhiều nguyên liệu nấu ăn, anh ta ăn cái đó và một chút cơm.

Còn lại, chỉ có uống thuốc, trừ cái đó ra, cà phê anh ta cũng không uống.

Trong lòng Phan Chỉ Quân lập tức khẩn trương.

Cố Vân Tịch thấy Tần Mạc làm như vậy, không biết nên nói gì cho phải.

Thật ra, lúc này Tần Mạc cũng đã biết ai hạ độc, chỉ là không dám tin, cũng không chấp nhận, cho nên làm nhiều chuyện như vậy để mình tin hơn mà thôi. 

Người Diêu gia, mỗi người đều là người thân của anh ta, nơi này là nơi anh ta yên tâm nhất. 

Mặc dù Phan Chỉ Quân và anh ta không có quan hệ máu mủ, nhưng anh ta chưa từng nghĩ đến, mợ sẽ ra tay độc ác với anh ta như vậy?

Cố Vân Tịch bắt đầu kiểm tra từng loại, thật ra, hệ thống thần y vừa mở ra đã quét những đồ vật trước mặt cô, cô biết trong đây có một phần có độc, nhưng mặt ngoài vẫn phải kiểm tra một lần. 

Cuối cùng, tra ra một phần canh có vấn đề.

Nhưng vật này đều được Tần Mạc bảo toàn trong túi, đồng thời mỗi túi đều được đánh dấu, ghi chép thời gian cụ thể.

Phần canh này là phần trưa hôm qua anh ta uống, Diêu Văn Tích tự mình nấu. 

Diêu Văn Tích lập tức ngẩn ngơ!

“Tôi sao?”

“Canh mẹ nấu, nhưng độc không phải mẹ bỏ.” Tần Mạc nói.

Nói xong, anh ta ngẩng đầu nhìn Diêu Văn Tích, lại nhìn đến sắc mặt khó coi của Diêu lão gia tử đã đoán ra được cái gì, anh ta nói: “Hôm nay, những người không ở nơi này là tôi cố ý để họ đi, quản gia, ông là người làm lâu năm của Diêu gia, ông chú ý xung quanh, đừng để ai đến gần để lộ tin tức.”

Sắc mặt quản gia nghiêm túc: “Vâng!”

Tần Mạc nói: “Con trúng độc, những người giúp việc không có vấn đề gì, cho nên không cần gọi bọn họ đến, vì hung thủ ở ngay tại đây.”

“Mợ, mợ có thể cho con một lý do không?”

Sắc mặt Phan Chỉ Quân trắng bệch.

Diêu Văn Tích sửng sốt, không thể tin nhìn Phan Chỉ Quân: “Này… Tiểu Mạc, con nói, là chị ta… chị ta hạ độc con sao?”

Tần Mạc nhìn Phan Chỉ Quân, có chút buồn bã, cười nhạt nói: “Con cũng không nghĩ đến, vậy mà là mợ, khó trách chúng ta tra nhiều năm vậy mà không tra được một chút manh mối nào, vì người Diêu gia nằm trong phạm vi loại trừ.”

“Mỗi lần có chuyện liên quan đến con, lúc đó mọi người đều thảo luận, gần như không giấu được mợ cái gì, cái gì mợ cũng biết rõ, đương nhiên không để chúng ta tra được cái gì, thậm chí, những năm này còn làm không ít hành động chuyển sự chú ý của chúng ta, đến mức, qua nhiều năm như vậy mà không có một chút manh mối.”

“Hai mươi năm con vất vả chịu tội, lần này đúng lúc gặp được Vân Tịch, cô ấy nói có thể kéo dài tuổi thọ của con, chỉ cần sống qua tháng này là không sao!”

“Nhưng hôm qua, mợ lại ra tay lần nữa, mợ có thể nói cho con lý do là gì không? Vì sao mợ nhất định muốn mạng của con không? Cơ hội sống mười năm cũng không cho con?”

Toàn thân Diêu Văn Tích run rẩy: “Là… là cô sao? Là cô hạ độc con trai tôi sao?”

Phan Chỉ Quân chỉ ngồi ở đó, cả cơ thể run rẩy, những năm qua bà ta nhìn Diêu Văn Tích sốt ruột, nhìn Diêu Văn Tịch nghĩ hết cách vẫn không tìm được chút manh mối nào. 

Bà ta đã quen tình trạng này, bà ta đã xem như đời này DIêu Văn Tích không tìm được hung thủ là ai.

Cố Vân Tịch nói Tần Mạc không thể lại bị trúng độc nữa, chỉ cần sống qua một tháng này là không sao!

Bà ta không nghĩ, con gái bà ta lớn lên, bà ta không thể để Tần Mạc có cơ hội sống, càng không muốn để Diêu Văn Tích ở lại Diêu gia xưng vương, xưng bá!

Cho nên, bà ta do dự rất lâu mới ra tay.

Bà ta cứ tưởng chuyện sẽ như trước kia, sẽ không bị phát hiện.

Kết quả….

“Con nói bậy, mợ không có! Mợ không có!”

Lúc này Phan Chỉ Quân không thừa nhận.

Bà ta còn có con gái, bà ta không thể cứ như vậy mà bại trận!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.