“Không phải cô thì là ai?” Diêu Văn Tích đương nhiên tin lời con trai nói, lúc này bà đã mất lý trí.
Phan Chỉ Quân này, mới đầu bà đã không thích.
Chị dâu trước đó là bạn thân của bà, hai người gia thế đều tốt, được giáo dục tốt, nhất là tính tình của chị dâu rất tốt, rất nghe lời, rất hiền lành.
Nhưng Phan Chỉ Quân thì khác, không phóng khoáng, không có bản lĩnh, nhưng vẫn tỏ ra mình thông minh.
Năm đó anh trai bà kết hôn, cả ngày lượn lờ trước mặt anh trai bà, dáng vẻ kia lẳng lơ phóng đã khiến bà xem thường.
Không phải muốn làm tình nhân của anh trai bà sao?
Thật là thấp hèn!
Nhưng bà ta khéo ăn khéo nói, khiến chị dâu bà quay vòng vòng, chị dâu mềm lòng, mỗi lần bị bà ta mắng vài câu, cũng không đuổi bà ta đi.
Đến mức bị người đàn bà này quay các bà như chong chóng.
Sau đó, không nghĩ đến chị dâu khó sinh, cuối cùng không điều dưỡng cơ thể tốt mà qua đời, lúc anh trai bà đau khổ, người đàn bà này nhảy ra an ủi anh ấy, còn nói sẽ chăm sóc Vũ Thần.
Cuối cùng, anh trai bà cưới bà ta.
Lúc đó bà muốn anh trai bà tìm một thiên kim danh môn, nhưng anh trai bà không muốn, nói cái gì mà Vũ Thần còn nhỏ, tìm thiên kim danh môn chắc chắn không chăm sóc được Vũ Thần, kết quả để người đàn bà thấp hèn này được gả vào!
Người mình xem thường, cuối cùng lại thành chị dâu mình, lúc đó Diêu Văn Tích không biết có bao nhiêu ấm ức!
Nhiều năm rồi, Phan Chỉ Quân không giúp Diêu gia cái gì, bà càng xem thường cái người chị dâu này!
Không nghĩ đến, vậy mà cuối cùng người bàn bà này lại hại con trai mình.
“Mẹ chắc chắn không? Chắc chắn mình không hạ độc?”
Tần Mạc lạnh giọng hỏi một câu, Phan Chỉ Quân do dự một chút, vẫn không thừa nhận!
Bà ta nhất quyết không thừa nhận!
Lúc này, Tần Mạc lấy điện thoại của mình ra, chiếu CCTV mấy ngày qua lên màn hình TV.
Tần Mạc nói: “Đây là video quay được mấy ngày qua, lúc Vân Tịch nói con chỉ sống qua tháng này là con đã chuẩn bị.”
“Thật ra, nhiều năm qua vẫn không tìm được hung thủ, sau đó Vân Tịch nói với con bệnh của con, là lúc sinh ra đã trúng độc, con liền nghi ngờ hung thủ có phải ở Diêu gia hay không!”
“Nhân cơ hội này, con lắp CCTV tra một chút, đây là phòng bếp, phòng khách, còn có phòng của con, mấy ngày nay con vẫn rất cẩn thận, chưa từng đi chỗ nào khác, ngoài thời gian đi vệ sinh, tất cả đều trong phạm vi giám sát.”
“Giữa trưa hôm qua, mẹ nấu canh cho con, chính mợ xem đi, mợ vào phòng bếp bỏ gì vào canh của con?”
CCTV hiển thị rất rõ, giữa trưa hôm qua, lúc Diêu Văn Tích nấu canh, một nồi nước vẫn đang đặt trên bếp hầm, nguyên liệu nấu ăn và gia vị đều do Diêu Văn Tích bỏ vào, giữa lúc đó có một dì vào trông coi, mà Diêu Văn Tích có qua xem hai lần, còn nếm hương vị, còn thêm gia vị.”
Giữa thời gian đó, dì kia ra ngoài, Phan Chỉ Quân đến.
Bà ta nhìn bốn phía rất lâu, chắc chắn không có ai, mới lấy ra thứ gì đó, thêm vào canh của Tần Mạc, còn cầm thìa khuấy khuấy, sau đó mới ra người.
Cảnh này, mọi người nhìn rất rõ.
Diêu Vũ Thần nhìn đến sững sờ!
Anh ta nằm mơ cũng không nghĩ đến, độc trên người Tần Mạc là ở Diêu gia, hơn nữa còn là Phan Chỉ Quân hạ.
Cái này…
Xem đến đây, Diêu Văn Tích không nhìn được nữa, bộc phát ngay tại chỗ!
“Là cô! Thật sự là cô! A a a sao cô lại hại con trai tôi, con đĩ! Con đĩ!”
Lúc này Diêu Văn Tích không còn dáng vẻ của thiên kim hào môn, không còn là phu nhân Chủ tịch tỉnh Giang Nam uy nghiêm, mà xông về phía Phan Chỉ Quân, điên cuồng đánh xé!
“Là cô, vậy mà là cô! Cô hại con trai tôi, tại sao phải hại con trai tôi? Tại sao…”
Vì đứa con trai này, bà đã lo nghĩ hơn hai mươi năm, trơ mắt nhìn tiểu tam và đứa con riêng kia đường đường chính chính vào nhà mà không thể làm gì, tất cả đều vì Tần Mạc bị bệnh.
Vốn cho rằng bệnh của Tần Mạc là một bệnh hiếm thấy, không nghĩ đến, vậy mà bị người đàn bà này hạ độc.
Hại con trai bà hai mươi năm, cũng hại bà hai mươi năm!
Hơn hai mươi năm oán hận của Diêu Văn Tích, giờ phút này bộc phát, bà đấm đá người đàn bà này đến mức không còn chút hình tượng, bà lao vào điên cuồng đánh, cấu xé Phan Chỉ Quân.
Phan Chỉ Quân vốn chột dạ, bây giờ bị Diêu Văn Tích xông đến điên cuồng đánh xé, bà ta không ngăn được, lát sau bà ta bị Diêu Văn Tích đánh xé đến tả tơi.
Gương mặt sưng lên, tóc loạn xạ, quần áo bị xé rách!
Đánh từ trên ghế sofa đánh xuống sàn nhà, Phan Chỉ Quân bị Diêu văn Tích ấn mặt trên đất, gần như cưỡi lên người bà ta mà đánh.
Chuyện xảy ra ngay bên cạnh Diêu lão gia tử, ông vẫn ngồi đó không nhúc nhích, sắc mặt vô cùng đau khổ!
Nước mắt ông trượt xuống khỏi đôi mắt già nua, ông biết, sau này Diêu gia không thể như Diêu gia lúc trước!
“Mẹ! Mẹ! Mẹ bình tĩnh một chút!” Tần Mạc kéo Diêu Văn Tích ra, Diêu Vũ Thần cũng lấy lại tinh thần đi đến, an ủi ông nội hai câu, rồi giúp Tần Mạc kéo hai người này ra.
“Mẹ, cô, đừng đánh! Đừng đánh nữa!”
“Thả ra, thả mẹ ra! Mẹ đánh chết con đĩ này! Thả mẹ ra!”
Diêu Văn Tích đã mất khống chế hoàn toàn, lúc này không nghĩ gì khác, bà muốn đánh chết người đàn bà trước mắt này.
Diêu Văn Tích điên cuồng, đem tất cả những uất hận trong lòng bộc phát ra, điên cuồng đánh Phan Chỉ Quân.
Lần này càng khó kéo ra!
Đánh hơn 20 phút, Diêu Văn Tích hết sức mới không đánh Phan Chỉ Quân nữa, Tần Mạc và Diêu Vũ Thần mới khống chế được, kéo hai người ra.
Tần Mạc nói với Cố Vân Tịch: “Vân Tịch, cô về trước đi! Tiếp theo tôi biết làm thế nào, cô cứ về trước đi.”
Cố Vân Tịch gật đầu, đứng dậy rời đi.
Diêu Văn Tích còn đang đắm chìm trong cơn điên cuồng, lúc này không nhớ ra tìm Cố Vân Tịch hỏi còn có cách chữa cho con trai yêu quý của bà hay không.
Lúc Cố Vân Tịch rời đi, Diêu Văn Tích không có bất kỳ phản ứng nào.
Mặc dù Diêu Văn Tích và Phan Chỉ Quân đánh nhau, bị Tần Mạc và Diêu Vũ Thần kéo ra, nhưng chuyện lớn như vậy, đêm nay chắc chắn là một đêm không ngủ của Diêu gia!
Diêu Văn Tích sẽ không từ bỏ ý định!