Hôn Nhân Tái Sinh: Lục Thiếu Cưng Chiều Cô Vợ Bác Sĩ Bí Ẩn Tận Trời

Chương 364: Chương 364




Đêm nay, trời đúng lúc mưa to.

Tất cả người của Diêu gia đã trở về, xảy ra chuyện lớn như vậy, chắc chắn không lừa được ai.

Dĩ nhiên, Diêu Văn Tích cũng sẽ không giấu diếm.

Diêu lão gia tử không để ý, nước mắt chảy trên mặt, đi lên tầng!

Trong phòng, một mình Diêu Văn Hoa đứng cạnh cửa sổ sát đất, hút thuốc, nhìn sân sau.

Phan Chỉ Quân bị Diêu Văn Tích nhốt vào trong một chiếc lồng sắt lớn ở sân sau, dầm mưa, mà Diêu Văn Tích đang cầm một chiếc roi ngắn, đứng trước lồng quất Phan Chỉ Quân.

Mưa to xối xả, bây giờ chưa vào hè, nhiệt độ ngày đêm chênh lệch rất lớn, ban đêm rất lạnh, mưa lớn thế này lại càng lạnh hơn!

Lồng sắt được đặt ở sân sau, ngay cạnh phòng kho, vị trí có chút khuất, cũng rất vắng vẻ!

Diêu Văn Tích cầm chiếc ô đen, như một mụ phù thủy đứng trước lồng sắt, đôi mắt oán độc nhìn Phan Chỉ Quân.

“Tại sao hại con trai tôi? Tại sao? Diêu gia có lỗi gì với cô? Cô sinh ra đã thấp hèn, lại để cô làm đương gia chủ mẫu Diêu gia nhiều năm như vậy, để cô làm phu nhân nhà giàu, sống an nhàn sung sướng, cô báo đáp Diêu gia như vậy sao?”

“Ba!” Diêu Văn Tích hét xong, quất một roi xuống.

Phan Chỉ Quân ở trong lồng sắt không có chỗ trốn, Diêu Văn Tích vươn tay vào, dùng roi đánh bà ta.

Chuyện đến bước này, Phan Chỉ Quân không giải thích cái gì, bị bắt tại trận, trong lòng bà ta rất rõ, nói cái gì cũng vô dụng.

Nhìn Diêu Văn Tích đối diện, bỗng nhiên bà ta cảm thấy thoải mái trong lòng.

 Diêu Văn Tích - người đàn bà này luôn ra vẻ cao cao tại thượng, có thái độ bố thí khiến bà ta ghét nhất.

Sinh ra tốt, gả tốt, ngoại hình tốt, năng lực tốt!

Ha ha!

Tôi lại muốn cô khổ sở ở Tần gia, không có thời gian thoải mái đó, thì sao?

Sao lại không hận tôi được chứ?

Tóc tai Phan Chỉ Quân rối bời, người đầy vết thương, cười đắc ý: “Diêu Văn Tích, những năm nay cô ở Tần gia có thoải mái không?”

“Không phải cô rất kiêu ngạo sao? Tôi nhớ năm đó chúng ta đều còn trẻ, mặt cô tràn đầy kiêu ngạo nói chồng tương lai của cô chỉ có thể là của một mình cô, hắn không nghe lời là ly hôn ngay, nếu dám vượt qua giới hạn, lập tức mang theo con và tài sản đi, còn khiến hắn tịnh thân cơ mà?”

“Ha ha! Tần Lập Vinh vượt quá giới hạn rồi đó? Ngay cả con riêng cũng lượn qua lượn lại trước mặt cô! Tiểu tam kia còn xinh đẹp vinh quang sống đến bây giờ, tôi thấy Diêu Văn Tích cô… Diêu đại tiểu thư, danh viện đệ nhất Giang Châu, kiêu ngạo của cô đâu rồi? Sao cô không ly hôn?”

“Cô…” Mặt Diêu Văn Tích lập tức vặn vẹo.

Ba ba ba!

Roi trong tay Diêu Văn Tích quất thẳng vào Phan Chỉ Quân.

“Không phải cô rất coi thường người ta làm vợ kế sao? Không phải cô nói làm mẹ kế đều là thứ thấp hèn, phụ thuộc vào đàn ông sao?”

“Không nghĩ đến! Con trai Diêu Văn Tích cô vẫn bị hủy trong tay người thấp hèn, làm mẹ kế như tôi, ha ha ha ha!”

Phan Chỉ Quân đắc ý cười to, Diêu Văn Tích càng thêm điên cuồng, ánh mắt oán độc, miệng nhếch lên một nụ cười ngoan lệ: “Phan Chỉ Quân, cô rất đắc ý đúng không? Cô hại con trai tôi rất đắc ý đúng không?  Ha ha ha cô quên rằng, cô còn một đứa con gái sao?”

Phan Chỉ Quân dừng cười, trên mặt lộ ra vẻ kinh hoảng!

“Diêu Văn Tích, chuyện này không liên quan đến Mộng Kỳ, nó thật sự không biết cái gì cả, tôi nói cho cô biết, Mộng Kỳ là con gái Diêu gia, nếu cô dám động đến nó, cô cho rằng Diêu gia còn làm hậu thuẫn cho cô sao?”

“Con của cô đã trúng độc, sống không lâu nữa, không có Diêu gia, cô chẳng là cái gì, vị trí phu nhân Chủ tịch tỉnh này của cô chưa chắc đã ngồi vững, cô sẽ bị chồng ruồng bỏ nhanh thôi.”

“Cô câm miệng cho tôi!” Diêu Văn Tích quất roi xuống.

“Mẹ… mẹ…” Tiếng Diêu Mộng Kỳ khóc lóc truyền đến, ban ngày cô ở bên ngoài, có cuộc gọi cô về nhà, về đến nhà cô mới biết, độc trên người Tần Mạc là mẹ mình hạ. 

Bây giờ chuyện đã lộ, cô cô phát điện muốn giết mẹ cô.

Đầu óc Diêu Mộng Kỳ hoang mang, lập tức cảm thấy vô cùng sợ hãi.

Trước đây cô cảm thấy, mình là thiên kim Diêu gia, có ba mẹ, ông và anh trai, mặc dù cô cô là người khiến cô lo lắng, nhưng cuối cùng không có sợ đến vậy.

Nhưng đêm nay, nghe được tin tức này, lúc biết mẹ không thể làm gì được nữa, cô lập tức hoảng hốt! 

Trong khoảnh khắc đó, cảm giác được ba không còn là ba trước kia, ông cũng không còn là ông trước kia, còn anh trai… cũng không biết còn là anh trai trước kia không!

Cô không thể không có mẹ, tuyệt đối không thể!

Diêu Mộng Kỳ còn đang mặc chiếc váy thiên kim danh viện, lập tức chạy vào trong mưa, nhào đến trước lồng sắt nhốt Phan Chỉ Quân.

Kêu khóc, nói: “Mẹ, mẹ sao rồi? Mẹ… mẹ…”

Cô vô cùng lo lắng! vô cùng sợ hãi!

Nhưng lúc này không biết nên nói gì, Tần Mạc bị như vậy nhiều năm, suýt nữa thì chết, tất cả đều vì mẹ cô…

“Mẹ… a…” Diêu Mộng Kỳ bám vào lồng sắt nói với Phan Chỉ Quân, vừa nói được hai chữ thì bị Diêu Văn Tích nắm tóc kéo ra, cô hét lên một tiếng tại chỗ.

Diêu Văn Tích nắm tóc Diêu Mộng Kỳ kéo mạnh ra, kéo đến mức khiến đầu cô ngẩng lên.

Phan Chỉ Quân giật mình: “Cô muốn làm gì? Diêu Văn Tích, cô thả con gái tôi ra, chuyện này không liên quan đến nó, buông nó ra! Buông nó ra…”

Hai mươi năm Diêu Văn Tích không có chỗ xả, sao bà có thể tha cho con gái Phan Chỉ Quân chứ?

Bà nhìn Phan Chỉ Quân nói: “Cô hại con trai tôi, tôi cũng sẽ không bỏ qua cho con gái cô, Phan Chỉ Quân, tôi muốn cô nhìn những tổn thương cô làm trên người con trai tôi, từng chút từng chút một, tôi sẽ trả nó trên người con gái cô!”

Diêu Văn Tích nói xong, roi trong tay quất thẳng vào Diêu Mộng Kỳ!

Diêu Mộng Kỳ là thiên kim tiểu thư, được cưng chiều, nào có trải qua sự đánh đập như này!

Lúc này, Diêu Một Kỳ bị đánh, lăn lộn trên đất, làn da trắng lộn kia bị quất đến mức da tróc thịt bong, nhìn mà giật mình!

Phan Chỉ Quân lập tức hét lên: “Đừng! Đừng! Dừng tay, Diêu Văn Tích, không liên quan đến Mộng Kỳ, cô buông nó ra! Buông tay a a a! Con gái…”

“A a a a… Mẹ… mẹ… a a a hu hu hu…” Tiếng thét của Diêu Mộng Kỳ chói tai, vang vọng trong sân sau, cho đến bây giờ cô chưa từng trải qua loại đau đớn này, khóc lóc kêu than không thôi.

Phan Chỉ Quân bị giam trong lồng sắt, có giãy dụa như thế nào cũng không ra được, nhìn con gái bị Diêu Văn Tích đánh đập ngay trước mặt mình, trên cơ thể máu me đầm đìa, bà ta bất lực!

Loại cảm giác bất lực này bị Diêu Văn Tích kích động bộc phát, bà ta hét một tiếng, nỗi căm hận nhiều năm trong lòng hoàn toàn… bộc phát!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.