“Mợ có ý gì?” Giọng Tần Mạc có chút nguy hiểm.
Phan Chỉ Quân nói: “Mợ không có ý gì khác, mợ ăn ngay nói thật, lúc người phụ nữ đó cho mợ thuốc, ông ngoại Vân Tịch cũng ở đó, hơn nữa, nhìn bọn họ, chắc là quen biết, còn rất thân thiết, những cái khác mợ không biết!”
“Bọn họ là vợ chồng sao?”
Phan Chỉ Quân lắc đầu: “Chắc không phải, nhìn hành vi của họ không giống! Mà tuổi ông ngoại Vân Tịch lớn hơn người phụ nữ kia nhiều.”
Tần Mạc hỏi nhiều vấn đề, hỏi đi hỏi lại, thậm chí còn hỏi nhiều vấn đề nhiều lần, Phan Chỉ Quân trả lời cùng một ý.
Cho nên Tần Mạc biết, Phan Chỉ Quân không nói dối anh ta.
Cái này thật khó!
Anh ta hỏi lâu như vậy rồi cũng không biết tin tức cụ thể của người phụ nữ đó, không biết bà ta là ai, hình dáng như thế nào cũng không rõ ràng.
Thế này bảo anh ta nói với Vân Tịch như thế nào?
…
Sau khi Cố Vân Tịch rời khỏi Diêu gia, liền về bệnh viện.
Đầu tiên cô về nhà nấu cơm tối, sau đó cầm đến bệnh viện cho Lục Hạo Đình.
Bây giờ cô là minh tinh, Hạ Mộng Phồn Hoa trước đó khiến cô nổi tiếng, bây giờ có Thịnh Thế Vương Phi chưa phát sóng, cũng để duy trì độ nổi tiếng, cho nên, dù cô ít xuất hiện nhưng độ nổi tiếng vẫn còn đó.
Đi trong bệnh viện không ngừng có người nhìn qua cô, mấy ngày nay có không ít người nhận ra cô, chạy đến muốn xin chữ ký, chụp ảnh lưu niệm.
Những điều này Cố Vân Tịch có thể đồng ý, vì phần lớn đều là y tá.
Bệnh viện Quân y quản lý rất nghiêm ngặt, mặc dù vậy cũng khó tránh khỏi có một hai người thích idol, đa số đều là người có nguyên tắc, tố chất tốt.
Muốn xin chữ ký hay chụp ảnh, nói vài câu yêu thích, sau đó mọi người lại về làm công việc của mình.
Mà lúc này, trong phòng bệnh của Lục Hạo Đình, Lưu Tinh Trì đang báo cáo lại tất cả chuyện xảy ra ở Diêu gia hôm nay!
Chuyện ở Diêu gia, anh ta vẫn luôn chú ý, cho nên tất cả chuyện xảy ra ở Diêu gia, Lưu Tinh Trì biết tất cả, bao gồm chuyện Tần Mạc biết đáp án từ miệng Phan Chỉ Quân.
Lục Hạo Đình nghe, lông mày nhíu lại: “Một người phụ nữ? Còn ôm một bé gái sao?”
Lưu Tinh Trì gật đầu: “Vâng! Mà Phan Chỉ Quân nói, người phụ nữ kia tương đối trẻ tuổi, không phải vợ chồng với ông ngoại chị dâu, nhìn hành vi họ ở cùng nhau cũng không giống vợ chồng, nhưng chắc chắn có quen biết.”
Lông mày Lục Hạo Đình càng nhíu chặt hơn, quả nhiên có liên quan đến lão già kia?
Một người phụ nữ nữa?
Lục Hạo Đình chợt nhớ đến, trước đó đuổi bắt những tội phạm ở rừng rậm Phương Nam kia, người kia nói Vân Tịch… giống chủ nhân của anh ta như đúc!
Vậy người cầm đầu kia là phụ nữ!
Mặc dù không có chứng cứ chứng minh hai người này là một, nhưng không hiểu sao trong lòng Lục Hạo Đình có trực giác, hai người này có liên quan đến nhau!
Lưu Tinh Trì nói: “Hơn nữa, còn một điểm vô cùng quan trọng, Phan Chỉ Quân nói, sau khi bà ta hạ độc Tần Mạc một thời gian, thực tế không phải hạ độc lúc Tần Mạc vừa sinh ra hay lúc Diêu Văn Tích mang thai. Mà lúc Tần Mạc ba tuổi mới hạ.”
“Khi Tần Mạc còn bé, cơ thể thật sự không tốt lắm, lúc đó Diêu Văn Tích tập trung vào sự nghiệp, rất bận, dù sao cơ thể Tần Mạc không tốt, bác sĩ cũng không kiểm tra ra được nguyên nhân, bọn họ cũng không rõ rốt cuộc là bị làm sao.”
Lục Hạo Đình giật mình!
“Ba tuổi?”
“Vâng! Ba tuổi, chắc lúc đó cũng sắp bốn tuổi bị hạ độc.”
“Bà ta nói, năm đó, đứa bé gái kia sinh ra không bao lâu? Chỉ có mấy tháng?”
“... Đúng vậy!”
Lục Hạo Đình trầm mặc, vì anh đang nghĩ, đúng lúc tuổi của Vân Tịch nhỏ hơn Tần Mạc ba tuổi.
Nếu như đứa bé gái năm đó thật sự là Vân Tịch, vậy về mặt thời gian khi đó cô ấy mới sinh không bao lâu thì đúng vừa khớp!
Vậy… Vân Tịch thật sự là người phụ nữ kia ôm đến sao?
Nhưng sao người phụ nữ kia lại đem con của mình cho ông ngoại Vân Tịch chứ? Chẳng lẽ Vân Tịch thật sự có quan hệ huyết thống với lão già kia?
Không đúng!
Lục Hạo Đình phủ định suy nghĩ này rất nhanh, vì anh biết, lão già kia không thương Vân Tịch, đến khi chết vẫn không đối xử với cô ấy như người thân.
“Đứa bé gái kia, là con của người phụ nữ đó?” Lục Hạo Đình hỏi.
Lưu Tinh Trì nhíu mày: “Cái này thì không biết, mặt người phụ nữ kia ngay cả Phan Chỉ Quân cũng không thấy, chỉ nói là chắc không phải, vì bà ta thấy người phụ nữ đó đối xử với đứa trẻ kia không tốt, đứa trẻ khóc vì đói, người phụ nữ đó cũng không dỗ dành, ngược lại còn khó chịu, đánh đứa trẻ đó!”
“Đứa bé kia khóc mệt rồi, khóc như muốn đứt cuống họng liền không khóc nữa!”
“Lúc Phan Chỉ Quân chăm sóc đứa trẻ, chỉ cần bà ta cho uống một chút sữa bột, đứa trẻ liều mạng uống, uống xong không khóc không quậy, ngoan ngoãn.”
“Chỉ có điều Phan Chỉ Quân chỉ đến ba lần, sau đó không thấy người phụ nữ kia nữa!”
Nghe đến đó, trong lòng Lục Hạo Đình dâng lên một cỗ tức giận. Nếu như đứa bé kia thật sự là Vân Tịch, vậy thì khi Vân Tịch còn bé, mấy tháng đã phải chịu khổ chứ?”
Lúc anh quen cô ấy, cô ấy đã tám tuổi, sau tám tuổi, anh nhìn cô chịu khổ thế nào, vậy trước tám tuổi thì sao?
“Đi điều tra!” Âm thanh Lục Hạo Đình trở nên lạnh lùng, vô cùng kiên quyết.
“Đã là người năm đó đến nhà lão già kia, vậy không hoàn toàn chắc chắn không có ai thấy, Phan Chỉ Quân chưa thấy vậy người khác thì chưa chắc?”
“Năm đó, lão già kia dọn đến nông thôn, chưa chắc đã không có nguyên nhân, em đi điều tra những người già xung quanh chỗ ông ta ở, hỏi thăm một chút, cầm ảnh của Vân Tịch, lỡ có người thấy mặt thật của người phụ nữ kia. Hỏi họ Vân Tịch và người đó có giống nhau không?”
“Nhớ kỹ, không chỉ cầm ảnh Vân Tịch, mà em lên mạng tìm mấy người có gương mặt tương đối giống Vân Tịch, photoshop giống một chút, cầm theo hỏi họ.”
“Được, em lập tức đi làm!” Lưu Tinh Trì đồng ý, chuẩn bị rời đi.”
“Khoan đã! Cẩn thận một chút, đừng bị phát hiện, hai người kia chắc không đơn giản, ai biết bọn họ có thế lực ở nơi này không? Mặc dù lão gà kia chết rồi, nhưng người phụ nữ kia còn sống, cẩn thận chút!”
Lục Hạo Đình căn dặn vài câu mới để Lưu Tinh Trì rời đi.
Năng lực của Lưu Tinh Trì, còn có thế lực của Lục gia, điều tra chút chuyện này, anh không cần lo lắng.
Nhưng nghĩ đến Cố Vân Tịch cẩn thận từng li từng tí, muốn giấu anh đi. Nếu như anh đoán không sai, Vân Tịch dường như rất kiêng kỵ người phụ nữ kia!
Vẫn là… cẩn thận một chút vẫn tốt hơn!