Lúc Cố Vân Tịch đến, đúng lúc Lưu Tinh Trì chuẩn bị rời đi.
“A! Tiểu Ngũ, em ăn cơm chưa? Hay ăn xong rồi hãy đi?”
Ánh mắt Lưu Tinh Trì nhìn đại ca nhà mình, cười nói: “Không cần, em có việc, tí ăn bên ngoài chút gì đó là được, chị dâu ăn với đại ca đi!”
Anh ta không muốn ở lại làm bóng đèn đâu!
Sau khi chào hỏi, Lưu Tinh Trì liền rời đi.
Ra khỏi phòng bệnh, anh ta còn đang suy nghĩ, có đôi khi cảm thấy có gì đó rất kỳ lạ.
Cố Vân Tịch này nhỏ tuổi hơn anh ta nhiều, mặc dù đi theo đại ca, nhưng tuổi nhỏ là sự thật a!
Lúc gọi anh ta là “Tiểu Ngũ”, sao tự nhiên vậy?
Vậy mà cảm giác một chút ngượng ngạo cũng không có!
Có đôi khi đại ca xem anh ta như em trai, nhiều năm rồi đã thành thói quen. Từ nhỏ người đại ca này đã trưởng thành, quá khôn khéo điềm tĩnh, người bình thường nhìn anh ấy không giống những đứa trẻ khác.
Nhưng Cố Vân Tịch…
Ở chung lâu vậy rồi mà anh ta vẫn cảm thấy, Cố Vân Tịch càng ngày càng có khí thế của chị dâu!
Lưu Tinh Trì sờ mũi một cái, cảm thấy đãi ngộ như vậy cũng rất tốt.
Những năm qua luôn đi theo đại ca, mặc dù tuổi cô ấy còn nhỏ nhưng lại luôn đối xử với anh ta như em trai.
Nói anh ta là người Lục gia bồi dưỡng làm cảnh vệ, phụ trách bảo vệ đại ca không sai, nhưng mấy năm nay, ngược lại đại ca lại quan tâm anh ta và bồi dưỡng anh ta tương đối nhiều.
Hiện tại anh ta có chị dâu, có phải sẽ được quan tâm nhiều hơn không?
Sau này anh ta có vợ, có phải vợ cũng có thể ôn đùi chị dâu không?
Nghĩ cũng quá đẹp!
Cố Vân Tịch vào phòng bệnh, Lục Hạo Đình nhìn cô bé này, lại nghĩ đến khi còn bé cô chịu khổ, lòng lại càng đau.
“Ngày nào em cũng bận như vậy, cũng không cần về nhà nấu cơm, anh ăn cái gì cũng được, ra ngoài mua là được!”
Cố Vân Tịch cười nói: “Mua bên ngoài làm sao ngon bằng em nấu! Bây giờ anh là bệnh nhân, phẫu thuật xong còn yếu, phải bồi bổ thật tốt!”
Lục Hạo Đình hé miệng, anh không cảm thấy mình yếu, cảm giác gần đây bị Cố Vân Tịch bồi bổ đến mức tinh thần cao thêm vài phần!
Về vấn đề cơ thể thay đổi, anh có thể cảm nhận được, kết quả huấn luyện thế nào anh cũng rất rõ.
Bây giờ, tố chất cơ thể tốt hơn nhiều so với trước đây!
Những điều này là kết quả Vân Tịch cho anh ăn những thứ kia.
Hai người đang chuẩn bị ăn cơm, Quách Dung dẫn hai y tá đến kiểm tra phòng!
Vì Lục Hạo Đình ở đây, cho nên Quách Dung luôn tìm lý do để đến xem anh một chút, tần suất kiểm tra phòng cao gấp ba lần so với bình thường.
Áo blouse trắng không mặc tử tế, mỗi lần Lục Hạo Đình thấy bác sĩ này, áo blouse của cô ấy luôn hở hang.
Quần áo mặc bên trong đều là những bộ rất đắt tiền, còn có giá trên trời!
Khuôn mặt cô ấy trang điểm rất dày, tinh tế.
Không có điểm nào trong số này khiến Lục Hạo Đình chú ý, nhưng tại sao người phụ nữ này cứ đi qua đi lại trước mặt mình nhiều ngày, còn luôn nhìn mình một cách kỳ lạ.
Anh nghĩ điều đó rất lạ, vì vậy anh ấy chú ý nhiều hơn.
Thói quen của quân nhân là rất cảnh giác, đối với những loài cư xử “kỳ lạ”, việc quan sát họ rất tỉ mỉ!
Nhiều bác sĩ không trang điểm, trông sạch sẽ và thoải mái!
Tất nhiên, có nhiều cô gái có thể trang điểm, xét cho cùng, đôi khi trang điểm cũng là sự tôn trọng đối với người khác.
Nhưng ngay cả khi trang điểm, tất cả họ đều trang điểm rất đơn giản, sao một bác sĩ hay y tá có thể trang điểm đậm như vậy?
Ít nhất, Lục Hạo Đình chưa từng thấy bao giờ.
Quách Dung thấy ánh mắt Lục Hạo Đình nhìn mình, trái tim cô ta ngày càng hạnh phúc, lần này cô ta đến thực sự đã đến đúng nơi.
Cô ta biết rằng, nếu cô ấy tìm được cơ hội đến gần Lục Hạo Đình, anh sẽ bị cô ta thu hút.
Khi bạn nắm chắc, bạn ngày càng trở nên tự tin hơn.
Thấy Cố Vân Tịch lấy thức ăn ra khỏi hộp giữ nhiệt, cô ta biết đó là đồ đã nấu ở nhà mang đến, Quách Dung tỏ ra khinh thường: “Anh ấy là bệnh nhân, có rất nhiều thứ phải kiêng, bệnh viện có suất ăn sẵn, chúng được chuẩn bị đặc biệt cho bệnh nhân, cô không cần phải lúc nào cũng làm cho anh ấy ăn.”
“Cô không hiểu cũng không sao, tránh có hại cho bệnh nhân!”
Giọng điệu như đang dạy học!
Cố Vân Tịch nhìn cô ta mỉm cười!
“Tôi cũng đang học y, vậy nên tôi biết những gì bệnh nhân có thể ăn, cô không phải lo lắng cho tôi!”
Quách Dung cau mày, nói bằng giọng bực bội: “Cô có ý gì? Tôi là bác sĩ, những gì tôi nói đều là tốt cho bệnh nhân, cô thì biết cái gì?”
“Cô không hiểu cái gì mà còn ở đây thể hiện? Muốn mặt mũi thì đừng thể hiện ở đây, cô…”
“Cô là ai?”
Quách Dung còn chưa nói xong đã bị giọng nói lạnh lùng của Lục Hạo Đình cắt ngang.
Giọng nói này không phải giọng nói dịu dàng, trìu mến như đối với Cố Vân Tịch, mà lạnh lùng đến mức Quách Dung nghe thấy cũng giật mình, toàn thân bất giác run lên!
“Em… em là…” Nói được vài từ, Quách Dung ý thức được Lục Hạo Đình đang hỏi cái gì, cô ta sững sờ tại chỗ!
“Anh… anh đang hỏi em cái gì?”
Lục Hạo Đình cau mày, vẻ mặt không kiên nhẫn: “Tôi hỏi cô là ai? Bác sĩ? Y tá? Đâu ra y tá ăn mặc kiểu này?”
Sắc mặt Quách Dung lập tức tái nhợt!
Anh ấy… Anh ấy còn chưa biết mình là ai?