Hôn Nhân Tái Sinh: Lục Thiếu Cưng Chiều Cô Vợ Bác Sĩ Bí Ẩn Tận Trời

Chương 378: Chương 378




Lục Hạo Đình im lặng một lúc rồi thở dài nói: “Diệp Phồn, nếu thật sự không buông được thì…”

“Anh, anh đừng nói nữa! Vô dụng thôi, trường hợp của em khác!”

“Có gì khác? Nếu chú thích cô ấy thì đi tìm cô ấy đi! Không phải chú không biết ở đâu. Mạng lưới thông tin của chúng ta cũng không phải không tìm được một người?”

Diệp Phồn im lặng.

“Không có tí đàn ông nào. Chẳng phải chú nói biến bi thương thành động lực sao? Không phải chú đang làm việc điên cuồng sao? Được rồi! đến công ty đó hợp tác, sau đó tìm lý do để cô ấy làm việc bên công ty chú một thời gian, không quan tâm được hay mất, cứ chi tiền, quan trọng nhất là để người quay lại!”

Diệp Phồn: “...”

“Sao chú đầu gỗ thế? Không phải làm việc rất thông minh sao? gặp chuyện này thì ngốc như con nít, không để người ở bên cạnh sao biết sống chung tốt hay không? Sao bồi dưỡng được tình cảm? Phụ nữ đều như nước, nhẹ nhàng dịu dàng, bảo vệ che chở là cô ấy nghe lời ngay!”

“Chú không thấy Vân Tịch nhà anh sao! Trước đây kiêu ngạo, nhạy cảm, mạnh mẽ thế nào! Bây giờ ở trước mặt anh, ngọt ngào mềm mại như kẹo bông gòn!”

“Chú ăn kẹo bông gòn chưa? Tình nhân nào cũng thích nó, hôm qua Vân Tịch còn mua về cho anh một cái, hai người ăn một chiếc, anh một miếng, em một miếng? Không phải rất ngọt ngào sao?”

Mặt Lục lão đại rất đắc ý!

Diệp Phồn cắn răng: “Anh gọi điện cho em để khoe ân ái có phải không?”

Lục Hạo Đình ngẩn người!

Lập tức sờ mũi một cái: “Ha… Hơi lạc đề tí, quay lại chuyện chính! À đúng rồi, anh nói cho chú một cách, không ấy chú nghĩ cách mang người về, anh đánh tiếng với bên cục dân chính, cấp chứng nhận kết hôn cho hai người, thuận tiện rửa một tấm hình kết hôn, thấy thế nào?”

Diệp Phồn: “...”

Đại ca chính là đại ca, suy nghĩ đơn giản cũng rất bá đạo!

Đúng là không hổ là người trong bộ đội nhiều năm!

Đây là suy nghĩ của một quân nhân chính hiệu!

Đại ca yêu đương vào thì ngốc đi rồi!

Đúng lúc Cố Vân Tịch về, thấy Lục Hạo Đình đứng ở hành lang phơi nắng, cô vội vàng chạy qua: “Sao anh lại ra đây rồi? Lần sau không được vậy nữa, cơ thể anh còn chưa hồi phục!”

Lục Hạo Đình cười một tiếng: “Không sao, không phải em về từ hướng này sao! Anh đang chờ em, không có em, anh ở trong phòng bệnh một mình rất chán!”

Cố Vân Tịch lập tức nở nụ cười ngọt ngào, nhón chân lên, hôn chụt một cái lên môi anh, âm thanh to đến nỗi Diệp Phồn ở đầu bên kia điện thoại run một cái, da gà da vịt rơi đầy đất!

Lục Hạo Đình cảm thấy rất ngọt ngào: “Không đủ! Hôn bên này nữa!”

Thật là, Diệp Phồn lại nghe thêm một tiếng “Chụt” nữa!

Anh ta lại run một cái nữa!

Cố Vân Tịch nói: “Được rồi! Anh cần phải dưỡng thương một thời gian nữa, có em chăm sóc anh là được. Nếu anh không xuất viện thì lát nữa em về nấu bữa trưa cho anh. Buổi tối anh xuất viện, em sẽ nấu bữa tối dưới ánh nến cho anh, được không?”

Lục Hạo Đình cười!

“Chỉ có bữa tối dưới ánh nến thôi sao? Gần đây em bận, không có thời gian bên anh. Tối không đi đâu cả, ở nhà đọc tiểu thuyết với anh!”

Cố Vân Tịch giật mình: “Tiểu thuyết? Tiểu thuyết gì?”

“Tổng tài bá đạo yêu tôi! Không phải các cô gái đều thích thể loại này sao?”

“Anh vẫn đọc à?” Cố Vân Tịch ngạc nhiên hỏi lại. Cô nhớ năm ngoái, sau khi anh chàng này biết cô đang viết tiểu thuyết thì tìm đọc, không ngờ nửa năm rồi anh chàng này vẫn đọc.

Lục Hạo Đình ôm Cố Vân Tịch vào lòng: “Đương nhiên anh vẫn đọc rồi! Đây là do họ viết, nam chính trong đó chắc chắn là loại các em thích, anh phải tìm hiểu thêm thì mới có thể dỗ em, theo đuổi em chứ!”

Cố Vân Tịch nhếch miệng cười: “Không cần anh dỗ em, em đã toàn tâm toàn ý theo anh rồi còn gì!”

Lục Hạo Đình cảm thấy thỏa mãn: “Thật sao? Lại hôn anh đi!”

Thế là Diệp Phồn lại nghe thấy tiếng  “Chụt chụt” trong điện thoại!

Anh ta muốn khóc!

Lục lão đại đã hoàn toàn quên mất mình đang nghe điện thoại. Vừa cất điện thoại vào túi, tâm trí của anh đều dành cho vợ.

“Đi thôi! Anh về nấu ăn cùng em. Trước tiên, chúng ta đi mua một chiếc kẹo bông gòn như cái em mua lần trước. Nó to như quả bóng, trông cũng giống bông hoa, chúng ta mang về ăn.”

“Kẹo bông gòn? Anh nghiện nó rồi à?”

“Đương nhiên, mọi thứ của em anh đều nghiện, mềm, ngọt, ngon!”

Diệp Phồn vừa buồn vừa tức!

Cúp điện thoại xong, anh ta điên cuồng đập bàn: “Người đâu! Người đâu! Thư ký đâu! Vào đây!”

Hai ngày qua, tổng giám đốc điên cuồng tăng ca làm việc, hiệu quả công việc của anh ấy tăng một cách chóng mặt. Mọi người trong công ty đều run sợ, sợ mình phạm phải sai lầm, vậy nên bọn họ luôn trong trạng thái căng thẳng.

Lúc này thấy Diệp Phồn hét lớn, thư ký sợ hãi đến nỗi mặt tái mét, vội vàng chạy vào phòng làm việc của Diệp Phồn, run giọng hỏi: “Tổng… Tổng giám đốc, anh có gì dặn dò?”

“Tôi muốn ăn kẹo bông gòn. To như quả bóng, giống như bông hoa. Đi mua cho tôi. Ngoài ra, mua cho mỗi người trong công ty một cái, chúng ta cùng ăn!”

Thư ký hoang mang!

Kẹo… kẹo bông gòn?

“Còn đứng đấy làm gì? Đi mua cho tôi!”

“Vâng, vâng… Đi ngay… tôi đi ngay đây…” Cô thư ký nhỏ sợ đến mức bò ra ngoài.

Tác giả có lời muốn nói:

Nhanh đi mua kẹo bông gòn tặng cho Tổng giám đốc Diệp của các cô đi nhé!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.