Hôn Nhân Tái Sinh: Lục Thiếu Cưng Chiều Cô Vợ Bác Sĩ Bí Ẩn Tận Trời

Chương 379: Chương 379




Đế đô đang trong giai đoạn phát triển chưa từng có, những món ăn vặt trên đường phố như kẹo bông gòn gần như không còn. Cô thư ký nhỏ tội nghiệp đã tìm chúng rất lâu, đôi chân đi giày cao gót gần như bị gãy thì cô cũng tìm được chúng trên phố đi bộ. Những con hẻm cũ trong Đế đô có những chiếc kẹo bông gòn nhiều màu sắc, nhiều hình dáng khác nhau bằng cách cuộn tròn chúng lại cho đến khi to như quả bóng bay.

Cô thư ký nhỏ đột nhiên muốn khóc!

Giám đốc ơi, anh đang yêu đương sao?

Sao đột nhiên muốn ăn cái này?

Nhưng, sao yêu đương lại tức giận như vậy chứ?

Thế là buổi trưa hôm nay, toàn bộ nhân viên tập đoàn Diệp thị cho đến bảo vệ, mỗi người nhận được một chiếc kẹo bông gòn.

Mọi người làm ở vị trí của mình, liên tục cầm kẹo bông gòn liếm từng chút một !

Tổng tài đại nhân nói, muốn ăn một chút gì đó ngọt!

Đúng, còn muốn chụp ảnh mọi người đang ăn kẹo, gửi vào nhóm chat của công ty, anh ta muốn kiểm tra!

Hu hu hu…

Thế là, toàn bộ tập đoàn Diệp thị, vừa bận ăn kẹo bông gòn, vừa chụp ảnh tự sướng…

Trong văn phòng, Diệp Phồn đang nhìn cây kẹo bông gòn to trắng, cau mày vươn đầu lưỡi ra liếm, vấn đề là anh ta ăn nửa ngày, cũng không cảm thấy ngọt ngào gì!

Ngược lại, càng ăn càng muốn khóc!

Anh ta đang ăn, kẹo còn dính cả trên người, đúng lúc này, Giang Minh Hàn đến: “Trời đất, công ty các anh đang làm cái gì thế? Nhân viên có phúc lợi sao? Em thấy bên ngoài, mọi người đang ăn…”

Giang Minh Hàn còn chưa nói xong, liền thấy Tam ca nhà mình thanh cao đang cầm một cây kẹo bông gòn ăn, anh ta lập tức trợn tròn hai mắt.

Biểu cảm không tin được!

Diệp Phồn liếc mắt sang, ném kẹo trên tay sang cho Giang Minh Hàn: “Ăn hết đi, nửa tiếng mà không ăn hết thì đừng nói chuyện!”

Giang Minh Hàn kinh ngạc, nhìn chiếc kẹo bông gòn bị Tam ca liếm mấy lần trong tay, rồi lại nhìn những chiếc kẹo bông gòn trong hộp xếp trên bàn trước mặt…

Nửa tiếng…

Giang Minh Hàn cầm mấy chiếc kẹo bông gòn vo thành từng viên, bỏ vào miệng nhai!

Toàn bộ quá trình thực hiện chỉ trong một lần, mất ba giây!

“Tam ca, bây giờ chúng ta nói chuyện được chưa?”

Diệp Phồn: “...”

Bộ phim “Thịnh Thế Vương Phi” của Cố Vân Tịch đã hoàn thành, còn lại đang làm hậu kỳ, sẽ ra mắt chính thức vào kỳ nghỉ hè!

Bây giờ Cố Vân Tịch đang trau dồi kinh nghiệm với những người ở bệnh viện, thời gian còn lại bận làm việc ở tập đoàn Vân Thượng. 

Tập đoàn An thị trước đây được điều chỉnh và cải cách. Mọi thủ tục được Cố Vân Tịch phê duyệt và ký. Hứa Cảnh Xuyên làm rất cẩn thận.

Để Cố Vân Tịch quyết định mọi việc!

Tập đoàn Vân Thượng do Cố Vân Tịch quản lý, hình ảnh hiện tại của cô rất tốt. Mặc dù hình ảnh của tập đoàn bị ảnh hưởng vì tập đoàn An thị, nhưng suy cho cùng người khó không phải tập đoàn An thị, mà là An Thế Lâm.

Các sản phẩm của tập đoàn hầu như không có sai sót gì, cho nên muốn hồi phục nhanh chóng không phải không được.

Ở Diêu gia, mặc dù Phan Chỉ Quân không cho cô tin tức chính xác, nhưng chuyện này có liên quan đến ông ngoại cô, điều này khiến Cố Vân Tịch giật mình!

Vừa giật mình, vừa hoảng loạn!

Vì rất nhiều chuyện cô bỏ sót dần được lấp đầy trong đầu.

Gần đến hè, kỳ nghỉ hè năm nay cũng sắp đến rồi!

Diêu Văn Tích im ắng một tháng, rốt cuộc cũng ra tay.

Hôm nay bà ôm một đống tài liệu đi tìm Diêu Văn Hoa.

“Anh, hai năm nay Diêu gia phát triển không tốt. Cách quản lý của Diêu gia quá lỗi thời, bây giờ cách quản lý của nhiều dự án đã tụt hậu. Nếu không thay đổi cách quản lý mà muốn gia nhập thị trường mới, thì một thời gian nữa, Diêu gia sẽ bị đào thải!”

Mặc dù trong lòng Diêu Văn Hoa có một tầng ngăn cách với Diêu Văn Tích vì chuyện Phan Chỉ Quân mang thai, nhưng ông vẫn cảm thấy có lỗi với Diêu Văn Tích vì chuyện của Tần Mạc.

Khoảng thời gian này, Phan Chỉ Quân vẫn ở sân sau, mặc dù bị nhốt nhưng cũng không phải tội lớn. Diêu Mộng Kỳ luôn làm ầm ĩ, ngay từ đầu Diêu Văn Tích không buông tha, dần dần cũng không quan tâm. 

Điều này khiến Diêu Văn Hoa cảm thấy áy náy.

Bây giờ nhìn Diêu Văn Tích suy nghĩ cho sản nghiệp của Diêu gia, người làm anh trai như ông, trong lòng vẫn rất cảm động, lập tức nghiêm túc.

Diêu Văn Tích thấy anh mình đã nghe, chăm chú nhìn tài liệu, tiếp tục nói: “Liên quan đến việc cải cách Diêu gia, em đã nghĩ được cách, đều ở đây, anh xem trước đi.”

“Còn một chuyện, vì chuyện này, em đã nói chuyện hợp tác giữa Diêu gia và Lý gia ở Nam Thành, chắc anh có nghe nói đến Lý gia ở Nam Thành?

“Bọn họ là gia tộc mới nổi, mấy năm nay nắm bắt được cơ hội, phát triển rất tốt, em định để Diêu gia hợp tác với Lý gia. Hai nhà bổ sung cho nhau, Lý gia quá mới, không có căn cơ, Diêu gia quá lạc hậu, bù khuyết điểm cho nhau mới có thể phát triển. Nếu như hợp tác thành công, em nghĩ tình trạng của Diêu gia có thể giải quyết rất nhanh.”

Lý gia ở Nam Thành sao?

Diêu Văn Hoa khẽ nhíu mày, mấy năm gần đây, gia tộc này quả thật có chút chỗ đứng trên thương trường, nhưng không được tính là gia tộc lớn nào.

Chẳng qua là doanh nghiệp mới, bọn họ đều là những người trẻ tuổi, gia tộc uy tín lâu năm như Diêu gia, nếu như có thể hợp tác, cho dù không có lợi ích cũng sẽ không ảnh hưởng gì đến công ty.

Dù sao, chuyện trong Diêu gia còn ở đó, không thể trải qua thêm chuyện gì được nữa!

Diêu Văn Hoa nói: “Lý gia ở phía nam, không có quan hệ gì với chúng ta. Đột nhiên hợp tác như vậy, có phải hơi đột ngột hay không?”

Diêu Văn Hoa nhìn những kế hoạch hợp tác, trong lòng có chút lo lắng.

Diêu Văn Tích nói: “Không có quan hệ chắc chắn, muốn hợp tác đương nhiên sẽ cảm thấy không yên tâm. Vì vậy, đối phương đề nghị một cách, đó là liên hôn, em cũng đồng ý!”

Diêu Văn Hoa sửng sốt!

“Cái gì?” 

“Liên hôn. Chỉ có liên hôn mới yên tâm hợp tác. Nhà bên kia có một cậu con trai, cho nên Diêu gia chỉ có thể gả Mộng Kỳ cho họ. Lý gia cũng vui vẻ đồng ý tất cả điều kiện của chúng ta.”

Diêu Văn Hoa vô cùng choáng váng, Diêu Vũ Thần và Tần Mạc đang định đi đến. Nghe được lời nói của Diêu Văn Tích ở góc hành lang, cả hai đều dừng lại, muốn nghe bọn họ nói gì tiếp theo.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.