Hôn Nhân Tái Sinh: Lục Thiếu Cưng Chiều Cô Vợ Bác Sĩ Bí Ẩn Tận Trời

Chương 383: Chương 383




Sắc mặt Diêu Văn Tích lập tức trở nên khó coi.

Thậm chí… là sợ hãi!

Năm đó Lạc Vũ Vi còn nhỏ, sao nó biết những thứ này?

Lạc Vũ Vi nhìn sắc mặt kia của Diêu Văn Tích, cô hừ lạnh một tiếng, quay đầu bước đi.

Đến khi Lạc Vũ Vi ra đến cửa, Diêu Văn Tích mới hồi phục lại tinh thần, tức giận nói: “Lạc Vũ Vi, cô quay lại cho tôi, những giấy tờ này cô phải thanh toán, quay lại đây! Quay lại cho tôi!”

Bà hét lên mấy tiếng, Lạc Vũ Vi cũng không quay lại. Mặt Diêu Văn Tích nhăn nhó.

Lập tức gọi điện thoại: “Cậu chắc chắn, thẻ của nó đã ngừng rồi?”

Đối phương nói cái gì đó, lúc này Diêu Văn Tích mới yên tâm cúp điện thoại.

Nhìn hướng Lạc Vũ Vi rời đi, Diêu Văn Tích cả giận nói: “Hừ! Từ nhỏ ở Tần gia ăn của tôi, uống của tôi, bây giờ lớn, cánh cứng rồi, muốn đi thì đi sao? Lại còn dám coi thường con trai tôi! Tôi xem cô sống bên ngoài thế nào.”

“Mẹ.”

Âm thanh Tần Mạc bỗng nhiên từ trên tầng vọng xuống.

Diêu Văn Tích giật mình, ngẩng đầu, liền thấy Tần Mạc đang đứng trên tầng hai nhìn bà.

Sắc mặt của bà kinh ngạc!

“Tiểu… tiểu Mạc, con… con… Con đứng đó từ bao giờ?”

Âm thanh Tần Mạc bình tĩnh không ngập ngừng: “Tất cả mọi người đang nghỉ! Mẹ cũng về nghỉ đi!”

Nói xong liền quay người rời đi!

Còn một mình Diêu Văn Tích trong phòng khách.

Lạc Vũ Vi đi ra cửa Diêu gia, ngẩng đầu, hít một hơi thật sâu!

Tự do rồi!

Từ nay về sau, cô chính là Lạc Vũ Vi!

Danh chính ngôn thuận là Lạc Vũ Vi!

Cô kéo vali hành lý, đi nhanh trên đường cái, tâm trạng vui vẻ đi càng ngày càng xa Diêu gia, cũng càng ngày càng nhẹ nhõm.

Cô không hận Diêu Văn Tích, nhưng cũng không cảm kích bà ta.

Từ nay về sau, coi như người xa lạ!

Diêu Văn Tích thật sự đã nuôi lớn cô, nhưng những năm nay cô ở Tần gia và Diêu gia cũng chịu không ít khổ, chi phí ăn mặc, Diêu Văn Tích không bạc đãi cô.

Cô bình an khỏe mạnh lớn lên, nhận được sự giáo dục tốt, những tài sản kia của Lạc gia đều cho bà ta, cô là một cô gái bình thường, không giữ được. 

Cho Diêu Văn Tích thì cho Diêu Văn Tích đi!

Coi như báo đáp ân nhiều năm nuôi nấng, từ nay về sau, cô và bà ta không ai nợ ai!

Ông bà, ba mẹ, Vũ Vi lớn rồi, còn sống khỏe mạnh bình an. Những vật ngoài thân kia, mọi người không để ý, phải không?

“Ha ha ha!” Lạc Vũ Vi kéo vali hành lý bước đi, bỗng nhiên cười vui vẻ.

Cô nhảy nhót kéo vali chạy về phía trước, đi nghênh đón cuộc sống mới của chính mình. 

Chạy rất xa, tâm trạng của cô mới dần bình tĩnh lại.

Lưu Tinh Trì lái xe, từ xa đã thấy một cô gái kéo vali chạy ở phía trước. Lúc này trời bỗng đổ mưa, đến cả ô cô gái kia cũng không che.

Anh ta cần thận nhìn, liền nhận ra cô bé này là ai!

Xe đi đến bên cạnh Vũ Vi, anh ta hạ cửa sổ xe xuống.

“Trời mưa, lên xe đi!”

Lạc Vũ Vi dừng chân, quay đầu, liền thấy Lưu Tinh Trì đang gọi cô.

Lưu Tinh Trì hạ cửa sổ xe bên phải, Lạc Vũ Vi đứng ngay bên ngoài, xe vừa dừng, Lạc Vũ Vi liền thấy, ghế sau còn có người. 

Lưu Tinh Trì xuống xe, đứng trước mặt Lạc Vũ Vi, nói: “Đây là đại ca anh, không phải người ngoài, lên xe đi! Ngồi bên cạnh anh, anh đưa em đi!”

Anh ta nói xong, chủ động xách vali của Lạc Vũ Vi bỏ vào cốp sau.

Lạc Vũ Vi: “...”

Lạc Vũ Vi lên xe, Lưu Tinh Trì đưa khăn lông cho cô lau người. Lạc Vũ Vi nhận lấy, nói: “Cảm ơn!”

Lưu Tinh Trì vừa lái xe, vừa hỏi thăm: “Sao mang theo vali thế? Muốn ra ngoài ở sao?”

Lạc Vũ Vi nói: “Đúng vậy! Tôi đã thuê phòng ở bên ngoài, sắp phải thực tập, ở đó tiện hơn!”

Khóe miệng Lưu Tinh Trì câu lên ý cười: “Vậy à! Dọn ra ngoài ở cũng tiện, em ở đâu? Anh đưa em về?”

Lạc Vũ Vi vội nói: “Không… không cần đâu!”

Cô quay đầu nhìn Lục Hạo Đình đang ngồi ghế sau, rồi lại nhìn về phía Lưu Tinh Trì. 

Lưu Tinh Trì nói: “Không sao, anh và đại ca xong việc rồi, bây giờ không có việc gì, anh đưa em về, em ở chỗ nào?”

Lạc Vũ Vi chỉ có thể nói: “Vườn hoa Cẩm Khê, cảm ơn!”

Lưu Tinh Trì cười: “Không cần khách khí vậy, vừa khéo, anh cũng ở vườn hoa Cẩm Khê, đang muốn về lấy đồ, anh đưa em về đó!”

Lạc Vũ Vi kinh ngạc nói: “Thật sao? Trùng hợp vậy!”

Lưu Tinh Trì: “Rất trùng hợp, sau này chúng ta là hàng xóm!”

Lục Hạo Đình đang xem di động ở ghế sau ngước mắt lên nhìn Lưu Tinh Trì.

Vườn hoa Cẩm Khê sao?

Sao anh không biết, Tiểu Ngũ ở vườn hoa Cẩm Khê khi nào thế?

Chỉ là Lục Hạo Đình không nói ra miệng, mà âm thầm nhìn Lạc Vũ Vi mấy lần.

Lạc Vũ Vi không phát hiện.

Đoạn đường này, Lưu Tinh Trì phá lệ nói nhiều, nói chuyện cùng Lạc Vũ Vi thân thiết. Mặc dù Lục Hạo Đình đang xem điện thoại, nhưng khóe miệng lại mỉm cười. 

Lưu Tinh Trì: “Bình thường em làm gì? Anh nghe nói em học y, con gái học y có phải đều rất lý tính không?”

Chú thích: Lý tính là một thuật ngữ dùng trong triết học và các khoa học khác về con người để chỉ các năng lực nhận thức của tâm thức con người. Nó miêu tả một sự nhìn thấy và nhìn nhận về tư duy hay khía cạnh tư duy, đặc biệt là tư duy trừu tượng, và khả năng tư duy trừu tượng - cái được cho là chỉ con người mới có.

Lạc Vũ Vi cười: “Đó là tính cách, mặc dù em học y, nhưng bình thường chỉ làm những việc những cô gái bình thường hay làm, chán thì dạo phố, vẽ tranh, hoặc đọc tiểu thuyết thôi!”

Lưu Tinh Trì: “Ồ? Em đọc tiểu thuyết gì?”

“Tiểu thuyết mạng!” Lạc Vũ Vi cười nói: “Tôi thích nhất truyện của Dạ Hàn Tinh, truyện lãng mạn, nhẹ nhàng, hài hước, ngọt ngào, đầy cẩu lương a! Cập nhật cũng nhanh, đọc khiến tâm trạng vui vẻ!”

Lục Hạo Đình ngước mắt lên.

Lạc Vũ Vi tiếp tục nói: “Đáng tiếc, cô ấy quá khiêm tốn, tác giả này chưa bao giờ xuất hiện, các tác giả khác thì có ảnh, nhưng cô ấy thì không, cô ấy là tác giả tiểu thuyết nổi tiếng nhất hiện tại!”

“Thậm chí còn có rất nhiều người hâm mộ, ngoại trừ viết truyện ra thì hầu như không có tin tức nào xuất hiện, quá thần bí!”

“Cô thích cô ấy à?” Lục Hạo Đình, người im lặng suốt chuyến đi, đột nhiên lên tiếng!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.