Cô vốn mặc váy liền áo, thật không ngờ váy áo bị anh ném đi nhanh vậy!
Vân Tịch xinh đẹp như thế, cho dù cô làm trong ngành nghề nào, chỉ cần cô xuất hiện trước mặt người khác, nhất định sẽ bị ngấp nghé.
Nhưng khi việc thật sự xảy ra, khi mọi chuyện rõ ràng ở trước mặt anh, anh mới nhận ra mình đã tức giận đến thế!
Cô gái mà anh nuôi từ nhỏ bị nhiều người thèm muốn. Anh có cảm giác muốn giết họ bằng một phát súng.
Bây giờ cô đã ở trong vòng tay anh, một sự thôi thúc bùng lên trong cơ thể. Anh muốn đánh dấu ấn ký của mình lên người cô, đánh dấu ở khắp mọi nơi, để không ai thèm muốn cô nữa!
Người con gái anh thích bấy lâu, giờ đang trong vòng tay anh, hôn anh và ôm anh. Dần dần, cơn giận của anh biến thành sự say mê, anh càng ngày càng tham lam cơ thể cô.
Sự say mê ngày càng cuồng nhiệt, Cố Vân Tịch có chút khó thở. Khi anh ôm cô như bây giờ, cô biết đêm đó anh thực sự muốn cô!
Sống lại lâu như vậy rồi, chuyện bọn họ là vợ chồng đã là kiếp trước. Cố Vân Tịch không phản cảm sự thân mật giữa vợ chồng, thật ra cô rất mong đợi được cùng anh Hạo Đình một lần nữa.
Trước khi cô đủ tuổi, anh luôn giữ cho cô, nhưng sau này anh nói anh sẽ đợi cho đến khi cưới cô, hoàn thành tất cả mọi lễ nghi cho cô.
Bây giờ, bọn họ có thật sự là của nhau không?
Lòng Cố Vân Tịch hồi hộp, cũng như mong chờ!
Lục Hạo Đình đã cởi bộ quân phục trên người. Khi phần thân trên rắn chắc của anh chạm vào da thịt mềm mại mịn màng của cô, cả hai đều thích cảm giác da kề da này.
Anh ôm cô thật chặt, tách hai chân cô ra, quấn quanh eo anh, nhấc nhẹ cô lên, và bắt đầu cởi thắt lưng.
Cảm nhận được động tác của anh, trái tim Cố Vân Tịch run lên, dần thích ứng với những cái vuốt và nụ hôn của anh, hơi thở của cô càng ngày càng gấp, cô ghé vào tai anh nũng nịu nói một câu.
“Anh Hạo Đình, đây là lần đầu tiên của em, anh có thể nhẹ một chút được không?”
Lúc đầu chỉ là một câu làm nũng trước khi yêu, nhưng đối với Lục Hạo Đình, nó như một gáo nước lạnh dội thẳng vào đầu! Anh đột nhiên dừng lại hành động!
“Sao vậy?”
Đôi mắt cô còn đang mê ly, đôi má vẫn ửng hồng vì động tình, nhưng Lục Hạo Đình chợt tỉnh lại.
Anh nhìn Cố Vân Tịch, ánh mắt khiến Cố Vân Tịch hoảng sợ!
“Anh Hạo Đình…”
“Không có gì!” Lục Hạo Đình tỉnh hồn lại, lúc đó phản ứng quá nhanh khiến cô không nhìn rõ, như thể đó chỉ là ảo giác của cô.
Ánh mắt Lục Hạo Đình ôn nhu, giọng nói dịu dàng: “Ngoan! Vừa rồi là lỗi của anh, anh không dọa em chứ?”
“Không… không, em…”
Lục Hạo Đình cười nhẹ, hôn cô: “Chúng ta còn chưa kết hôn! Kết hôn rồi ăn em cũng không muộn,... muộn lắm rồi, đi ngủ đi!”
Trong phòng không bật đèn, cả hai cùng nằm trên giường, anh vuốt phẳng chăn, ôm cô ngủ.
Nhưng sao cô có thể ngủ được chứ?
Rõ ràng anh ấy muốn làm, nhưng anh ấy lại cố tình kiềm chế!
Tại sao?
Thái độ của Lục Hạo Đình khiến Cố Vân tịch bối rối, như thể có chuyện gì quan trọng mà cô không biết, mà chuyện đó nhất định có liên quan đến cô!
“Hạo… Anh Hạo Đình, anh sao vậy? Em… Anh…” Cố Vân Tịch không biết nên nói cái gì, càng nói càng hoang mang, nước mắt rơi xuống không có lý do.
Sao cô cứ cảm thấy anh ấy đang trốn tránh điều gì đó?
Có phải không muốn quan hệ với cô không?
Sao cứ có cảm giác anh ấy không thích cô nữa?
Cũng không đúng!
Dù Cố Vân Tịch nghĩ thế nào cũng không tin được Lục Hạo Đình lại ghét mình như vậy. Kiếp trước, anh Hạo Đình chưa bao giờ đối xử với cô như vậy.
Anh luôn yêu cô, chiều chuộng cô!
Nhưng…
Thấy Cố Vân Tịch khóc, Lục Hạo Đình giật mình, vội lau nước mắt cho cô.
“Đừng khóc! Vân Tịch, em đừng nghĩ nhiều!”
Cô vốn là người rất nhạy cảm và thông minh, đôi khi rất dễ suy nghĩ nhiều.
Cô rất quan tâm đến Lục Hạo Đình, biết rõ người đàn ông này đến mức có thể cảm nhận được từng biểu cảm nhỏ trên gương mặt của anh.
Lục Hạo Đình thật sự tránh quan hệ với cô.
Cô không chấp nhận được kết quả này!
Nước mắt cô càng lúc càng tuôn dữ dội: “Tại sao? Tại sao? Em…”
Thấy cô như vậy, Lục Hạo Đình biết hành vi của mình bị cô cảm nhận được, mẹ kiếp!
Anh vội vàng ôm chặt cô: “Vân Tịch, đừng suy nghĩ lung tung, trên thế giới này, không ai yêu em hơn anh Hạo Đình, không được nghĩ lung tung, có biết không?”
“Em…” Cô rất tủi thân.
Lục Hạo Đình cúi đầu, nhẹ nhàng hôn cô, kiên nhẫn dỗ dành: “Ngoan nhé! Em có thể nghi ngờ bất cứ điều gì, nhưng không được nghi ngờ tình cảm của anh Hạo Đình với em, cô bé ngốc, anh chỉ quá quan tâm em!”
“Từ nhỏ em mất đi nhiều thứ, anh Hạo Đình chỉ muốn đem tất cả mọi thứ cho em, em còn nhỏ, chờ chúng ta kết hôn, anh ăn em cũng không muộn… Tất cả đều trong kế hoạch của anh, em còn quan tâm đến chút thời gian này sao?”
“Đừng nghĩ lung tung, ngoan…, nhắm mắt, ngủ đi.”
Lục Hạo Đình vừa ôm cô, vừa an ủi cô, kiên nhẫn dỗ dành cô.
Đêm càng lúc càng khuya, cô được anh ôm trong lòng, nghe từng nhịp tim mạnh mẽ của anh, cảm nhận được sự an ủi của anh, giọng nói của anh như thuốc an thần, xoa dịu lòng người, Cố Vân Tịch chìm vào giấc ngủ trong vòng tay anh.
Cô dần chìm vào giấc ngủ, nhưng anh lại không ngủ được!
Cô gái rúc vào lòng anh, ngay cả ngủ cũng ôm chặt lấy anh, như sợ mất anh!
Cô gái này không có cảm giác an toàn, hành động của anh đã chạm vào dây thần kinh nhạy cảm của cô!
Lục Hạo Đình thở dài, mãi đến tận đêm khuya Cố Vân Tịch mới chìm vào giấc ngủ sâu. Anh nhẹ nhàng đứng dậy, đi ra ban công, bắt đầu hút thuốc!
Anh là con cháu gia tộc nổi tiếng. Khi còn nhỏ, anh rất tự giác, anh tiếp xúc với thuốc lá và rượu, nhưng anh chưa bao giờ nghiện.
Một người lính thường xuyên đi làm nhiệm vụ, đôi khi anh đảm nhận nhiều vai trò khác nhau, nhất định phải biết những điều này.
Nhưng rất hiếm khi anh hút thuốc.
Trong cuộc sống hàng ngày, anh hầu như không bao giờ hút thuốc.
Nhưng đêm nay, anh hút hết điếu này đến điếu khác, cho đến khi hết bao thuốc.
Cô gái nằm co ro trên giường, cô ấy thật sự rất sợ hãi!
Anh đã thích cô gái ấy lâu rồi, những chuyện như quan hệ đến một cách tự nhiên, không phải anh không muốn, mà là…
Không thể!
Trong lòng Lục Hạo Đình tức giận mà không có chỗ trút, cần có người chịu trận mới được.
Nếu không phải người đàn ông tên Vương tổng hôm nay thèm muốn Vân Tịch, anh đã không tức giận mất khống chế, cũng sẽ không có chuyện như này.
Trong mắt Lục Hạo Đình lộ ra tia sát ý, anh lập tức bấm số gọi cho Lâm Thâm.