Mọi người nói giọng rất nhỏ, nhưng với thính giác và thị giác vượt trội như Cố Vân Tịch, vẫn nghe rất rõ ràng.
“Nhưng với độ hot của Lương Thi Hàm không chưa chắc đã đảm bảo doanh số phòng vé trước nước, không phải sao? Phải tìm những minh tinh tuyến đầu mới đúng?”
“Cô thì biết cái gì? Lương Thi Hàm có chỗ dựa, cô ta không chỉ quay chụp đơn giản vậy đâu.”
“Không phải Cố Vân Tịch cũng có chỗ dựa sao? Trong giới có không ít người đồn rằng, cô ta leo lên giường Chu Dương?”
“Xì! Leo lên giường Chu Dương cũng vô dụng. Ông ta chỉ là một đạo diễn thôi. Cô xem, trừ Thịnh Thế Vương Phi ra, còn có tài nguyên nào khác không?”
“Chẳng qua chỉ là một vai Thịnh Thế Vương Phi, còn có Hạ Mộng Phồn Hoa trước đó mới được nổi lên, tất cả mọi người đều ghen tị chết!”
“Cô ta còn trẻ như vậy, lại xinh đẹp. Không được người này thì lại bò giường người khác thôi! Còn sợ không nổi được sao?”
“Với kỹ thuật diễn của Cố Vân Tịch này không cần phải bò giường a? Đạo diễn Chu Dương cũng có danh tiếng tốt trong ngành!”
“Đúng vậy! Tôi còn nghe nói, Chu Dương còn tìm tài nguyên trong giới cho cô ta! Tôi từng hợp tác quay Thịnh Thế Vương phi, hình như không có động thái gì tiếp nữa!”
“Nói không chừng, cô ta thật sự may mắn, vì hợp nhân vật Lạc Khinh Linh, cho nên bị Chu Dương nhìn trúng!”
“Ai biết được chứ! Dù sao lần này, Cố Vân Tịch chắc chắn thua Lương Thi Hàm, Lương Thi Hàm có chỗ dựa tương đối mạnh đó!”
“Chỗ dựa thế nào? Nói xem chút đi!”
…
Ngành giải trí là nơi sản sinh ra nhiều bát quái, cho dù trong giới hay ngoài giới đều thích bát quái.
Cố Vân Tịch không tham gia, yên tĩnh ngồi ở vị trí của mình, chờ đến lượt mình thử vai.
Sau khi Lương Thi Hàm ra ngoài, thái độ vẫn hung hăng vênh váo như cũ. Nhưng Cố Vân Tịch có thể nhìn ra, trong đáy mắt kia có chút gì đó không tự tin.
Lương Thi Hàm nhìn Cố Vân Tịch một cái, hừ lạnh một tiếng rồi rời đi!
Cố Vân Tịch: “...”
Tiếp đó là mấy người nữa vào thử vai, rồi mới đến lượt Cố Vân Tịch!
Sau khi Cố Vân Tịch đi vào mới phát hiện nơi này sắp xếp tương đối đơn giản. Một sân khấu đơn giản, bên cạnh có ánh đèn, phía trước là một dãy bàn, có mấy người ngồi ở đó, chắc là ban giám khảo.
Toàn người nước ngoài!
Bọn họ còn đang thảo luận màn thử vai của Lương Thi Hàm trước đó. Đoán chừng, bọn họ không ưng mấy cô gái ở giữa Lương Thi Hàm và Cố Vân Tịch.
So sánh thì bọn họ vẫn thích Lương Thi Hàm hơn.
Họ nói tiếng anh, nhưng Cố Vân Tịch đều nghe hiểu.
Một người nói Lương Thi Hàm không hợp, một người nói dùng cô ấy có lợi nhất.
Cố Vân Tịch rất lễ phép chào hỏi, sau đó, nhân viên công tác đưa cho cô một tờ giấy!
Không sai, chính là một tờ giấy, phía trên chỉ có mấy dòng chữ tóm tắt nội dung cô cần diễn.
Tóm lại, xe của nhân vật chính gặp vấn đề, đang đậu ở một chỗ, không khởi động được. Lúc anh ta đang loay hoay thì Cố Vân Tịch đi đến, đạp một cước vào xe anh ta!
Sau đó nhân vật chính kinh ngạc, sau đó cười!
Cố Vân Tịch đắc ý lên xe của mình, quay đầu nhìn anh ta, cười kiêu ngạo.
Sau đó… lái xe đi mất!
Cố Vân Tịch: “...”
Ha!... Rất có thử thách!
Đây hoàn toàn là vai diễn người qua đường, chỉ cần đạo diễn đồng ý, là có thể tùy ý chèn mấy chữ vào là được.
Tuy Cố Vân Tịch có chút không nói nên lời, nhưng cũng hiểu tình hình thị trường hiện tại. Phong Thành là trung tâm điện ảnh của thế giới. Phim của họ tập trung vào thị trường quốc tế, họ không thích các diễn viên trong nước.
Họ chỉ lợi dụng để thâm nhập vào thị trường trong nước mà thôi.
Trọng tâm Cố Vân Tịch phải diễn hôm nay là đối diễn với nhân vật chính, cũng chỉ có một câu thoại “OK!”. Nhân vật chính không để đến đối diễn với cô. Cô tùy ý tìm ngẫu nhiên một nhân viên đối diễn. Điểm quan trọng trong cảnh này chính là nụ cười kiêu ngạo khi quay lại ở phần cuối.
Máy quay đã chuẩn bị xong, điểm quan trọng mà ban giám khảo muốn thấy chính là cái ngoái nhìn và nụ cười.
Sau khi Cố Vân Tịch hiểu rõ, cô bắt đầu diễn. Nếu là công việc rất đơn giản cũng có thể làm qua loa. Nhưng nếu làm diễn viên thì không thể qua loa được.
Thật ra, ngay khi Cố Vân Tịch mới chào hỏi, ban giám khảo bên dưới có người đưa mắt nhìn cô, cô bé này rất xinh đẹp, quả thật có thể khiến hai mắt người ta lấp lánh.
Nhất là cái khí chất sang trọng, thời thượng phát ra từ người cô!
Hào quang nào rất lóa mắt!
Trang phục hôm nay của Cố Vân Tịch có thể nói là không mưu mà hợp với cảnh diễn này. Cô diễn cảnh này hoàn toàn phù hợp.
Chú thích: Không mưu mà hợp (gốc là bất mưu nhi hợp) nghĩa là Không thương lượng trước mà ý kiến, hành vi thích hợp với nhau.
Vốn là nhân vật bình hoa, Cố Vân Tịch cảm thấy nên đem nhân vật bình hoa này diễn hoàn hảo nhất!
Điều chỉnh lại tóc và mũ, Cố Vân Tịch lấy điện thoại ra, vừa nhìn điện thoại vừa đi đến, đôi chân dài kia rất chói mắt!
Nhìn thấy “nhân vật chính” đang nhíu mày xem xe, cô dừng bước lại, nhìn lên, sau đó nhìn nhân vật chính một chút, nhấc chân, đạp một cước vào xe.
“OK!” Một tiếng này rất lười biếng, rất kiêu ngạo.
Sau đó cô đến bên cạnh xe của mình, ngồi trên ghế đạo cụ, cô diễn mình đang ngồi trên xe, cầm vô lăng xoay một vòng trước sự kinh ngạc của “nhân vật chính”, cười một tiếng, đôi môi đỏ mọng câu lên, kéo mũ xuống, nháy một mắt, tóe lửa điện!
Người quay phim đang quay đặc tả cũng bị cái nháy mắt của cô mà tê rần!
Kết thúc màn biểu diễn.
Đây là một bộ phim thương mại, chủ yếu đánh vào thị giác người xem. Dung mạo này, khí chất này của Cố Vân Tịch, thật sự quá hợp với thẩm mỹ của người trẻ tuổi!
Kết thúc màn biểu diễn, tất cả ban giám khảo đều sửng sốt, không nghĩ đến một cô gái chưa đến hai mươi tuổi có thể phát huy sự kiêu ngạo tinh thế như thế, đặc biệt là không khiến người ta phản cảm!
Có nhiều thứ đã thấm vào xương, toàn thân toát ra khí chất!
Cho dù là diễn người qua đường đơn giản nhất, một số người vẫn có thể diễn ra được một cách khác biệt và hoàn hảo!