Hôn Nhân Tái Sinh: Lục Thiếu Cưng Chiều Cô Vợ Bác Sĩ Bí Ẩn Tận Trời

Chương 435: Chương 435




Trên sân khấu, tiếng hát vẫn tiếp tục!

Thật may mắn khi được gặp anh

Thật may mắn khi được yêu anh

Thật may mắn khi được ở cạnh anh

Thật may mắn khi được gặp anh

Thật may mắn khi được yêu anh

Thật may mắn khi được ở cạnh anh

Gặp gỡ nhau trong biển người rộng lớn

Có cùng sự hiểu ngầm giống nhau

Là điều không hề dễ dàng gì

Anh hiểu được sự ngoan cố của em

Em hiểu được tính khí của anh

Hai trái tim ngày càng gần nhau hơn

Không thể chờ đợi để giãi bày tâm trạng của em nữa

Sợ bỏ lỡ mất thời cơ được yêu anh

Lãng mạn đã chuẩn bị sẵn sàng cả rồi

Chuyến du hành hoàn toàn mới

May mắn biết bao khi ở tuổi đẹp nhất

Gặp được anh chẳng còn điều gì tiếc nuối hay đáng tiếc

Ôm chặt anh, dùng toàn bộ sức lực để giữ anh

Không để cho hạnh phúc vụt mất

Được yêu anh là một việc may mắn biết bao

Trở thành một quyết định đúng đắn nhất trong đời em

Em tin rằng anh chính là người duy nhất

Nguyện ở bên em đến cuối đời này

Sau khi hát một bài, ngọn lửa bên trong Lục Hạo Đình sắp bùng lên!

Sau khi kết thúc, đèn trên sân khấu đã tắt hết, tất cả chìm trong bóng tối. Sau đó, đèn sân khấu nhỏ khác được thắp sáng, tiếp đó là ánh đèn rực rỡ chiếu khắp nơi. Ca sĩ nổi tiếng của quán bar lên sân khấu, sự chú ý của mọi người lập tức bị thu hút vào đó.

Trong khoảng trống này, Cố Vân Tịch rời sân khấu, lặng lẽ trở lại bên cạnh Lục Hạo Đình.

Điều này được những người phục vụ trong quán bar sắp xếp ngay từ đầu, để cô có thể rời khỏi sân khấu sau khi xuất hiện!

Đám đông nhảy theo âm thanh của nhạc dance sôi động khắp quán bar. Một số người tỉnh táo lại tìm kiếm Cố Vân Tịch, nhưng Cố Vân Tịch đã biến mất từ lâu.

Cả sàn nhảy sôi sục, đèn trong quán bar nhấp nháy đến mức bạn không thể nhìn thấy ai ở phía xa. Bạn chỉ có thể cảm thấy người ở khắp nơi, khắp nơi đều là âm nhạc!

Cố Vân Tịch trở lại bàn, và nhận được sự chào đón nồng nhiệt của mọi người. Lục Hạo Đình vẫn ngồi đó, đưa tay ra đón cô. 

Cố Vân Tịch đặt tay vào lòng bàn tay anh, bước về phía anh. 

Ngay khi bàn tay nhỏ bé của cô đặt vào tay anh, Lục Hạo Đình đột nhiên kéo Cố Vân Tịch một cái, khiến cô rơi thẳng vào vòng tay anh!

“A…”

“Ồ hô!”

Mọi người càng thêm ồn ào!

“Uống! Uống rượu! Lần này nhất định phải uống!”

Mọi người cầm chén lên, hôm nay Lục Hạo Đình vô cùng thoải mái, cầm chén rượu lên uống một hớp!

“Ai nha…”

Đám người lại lần nữa hoan hô.

Diệp Phồn vẫn cầm điện thoại quay.

“Đại ca! Phỏng vấn chút! Phát biểu cảm nghĩ một chút!”

Lục Hạo Đình cầm một chén rượu, ra hiệu trước camera, sau đó lại uống một hớp rượu!

Mọi người lại kích động, không khí sôi động!

Mọi người bắt đầu oẳn tù tì uống rượu, Lục Hạo Đình vẫn ôm Cố Vân Tịch trong ngực. Cố Vân Tịch ngồi trên đùi anh, tỉnh lại mới nhớ, tên gia hỏa này vẫn ôm chặt cô không buông tay!

Hôm nay có thể nhìn ra được, Lục Hạo Đình rất vui, đặc biệt chơi lớn, uống hết ly này đến ly khác, rất thoải mái!

Đám người càng uống càng kích động, bầu không khí càng lúc càng vui!

Hôm nay là sinh nhật của Lục Hạo Đình, đương nhiên là có chuẩn bị bánh sinh nhật.

Những người đàn ông này không thích bánh ngọt cho lắm, cho nên chỉ chuẩn bị một chiếc bánh kem nhỏ, rất tinh xảo!

Miếng bánh đầu tiên là cho Lục Hạo Đình, anh vẫn một tay ôm cô, một tay cắt bánh. Sau khi cắt bánh xong, anh không ăn mà đưa đến bên miệng Cố Vân Tịch!

Cố Vân Tịch đưa tay ra đón, anh lại không nhường, đáy mắt cười đầy xấu xa nhìn cô, muốn bón cho cô ăn.

Cố Vân Tịch không hiểu người đàn ông này muốn làm gì, đêm nay anh rất không bình thường!

Cố Vân Tịch cắn một cái, còn chưa kịp nuốt xuống, Lục Hạo Đình đã lập tức ngậm lấy môi cô. Cố Vân Tịch lập tức trợn mắt.

Người xung quanh thấy hành động này thì kích động muốn điên, nhao nhao ồn ào!

Bên tai Cố Vân Tịch đều là những tiếng ồn ào của bọn họ.

Diệp Phồn tranh thủ thời gian quay đặc tả (quay gần)!

Lục Hạo Đình ôm lấy cô, thật sự ăn một nửa miếng bánh kem trong miệng cô, kem dính bên ngoài môi Cố Vân Tịch, anh thấy thế thì lại cúi xuống ăn hết kem bên ngoài miệng cô.

Cố Vân Tịch ngây người!

Đây không phải là anh Hạo Đình của cô!

Lục Hạo Đình vừa rời môi cô, Diệp Phồn lập tức dí camera lại gần, ống kính zoom cận mặt Lục Hạo Đình.

“Thế nào? Thế nào? Ăn bánh kem theo cách này cảm giác thế nào? Có ngọt không?”

“Ha ha ha ha ha…” Tiếng cười của những người xung quanh, thêm âm thanh ồn ào ngoài kia, như muốn lật tung quán bar!

Cố Vân Tịch che mặt, không dám nhìn thẳng đám người mặt dày kia. Cô ôm mặt trốn trong ngực anh, không dám xuất hiện trước camera.

Thật xấu hổ!

Hôm nay Lục Hạo Đình lại vô cùng phối hợp, anh nhìn vào camera của Diệp Phồn, không nói gì, nhưng mặt lại cười xấu xa, vô cùng đắc ý liếm môi một cái.

Hành động này chính là ăn kem ngoài miệng, nhưng nụ cười và đôi mắt kia, quá… quyến rũ!

Quyến rũ!

Đám người ở bộ đội sắp điên rồi!

Con mọe nó!

Hóa ra Đại Ma Vương cũng có mặt này!

Bình thường ở bộ đội như Diêm Vương, lúc này, mới mẹ nó giống người bình thường!

Uống rượu uống rượu! Tranh thủ thời gian uống rượu!

Cảnh này trăm năm khó gặp, khó được thấy Lục Đại Ma Vương giống người, nhất định phải nắm lấy cơ hội thật tốt, rót cho anh chục ly!

“Phục vụ! Phục vụ, mang thêm rượu! Mang rượu đắt nhất qua đây. Lấy toàn bộ rượu đắt nhất của các người ra đây, phải thật đắt!”

“Ha ha ha ha!”

Nhân viên phục vụ vội vàng đi lấy rượu, mở tất cả rượu ra!

“Ai nha, má ơi, cảm giác này thật sảng khoái! Tôi muốn mở bao nhiêu bình thì mở ha ha ha !”

“Ha ha ha ha!”

“Mọi người, hôm nay Lão đại mời khách, mọi người không say không về, nhất định phải uống cho đủ vốn!”

“Ha ha ha ha!”

Mọi người ồn ào hô vang, la hét muốn Lục Hạo Đình trả tiền, nâng ly rượu đắt nhất mà uống.

Ai đến mời Lục Hạo Đình cũng không từ chối, chỉ cần là mời rượu, anh đều uống cạn!

Cố Vân tịch muốn khuyên anh nhưng không khuyên nổi, tối nay người đàn ông này vô cùng hưng phấn!

Vừa uống rượu, vừa ôm Cố Vân Tịch không thả.

Một đám người vui vẻ đến mười một giờ đêm, mấy anh em Diệp Phồn còn tỉnh, nhưng mấy người bên bộ đội thì uống say như chết!

Đường Lạc và Giang Minh Hàn phụ trách đưa anh em trong bộ đội về, định ở khách sạn.

Mà Diệp Phồn và Lưu Tinh Trì phụ trách đưa Lục Hạo Đình và Cố Vân Tịch về Giang Châu Đế Cảnh!

Lục Hạo Đình uống say, được Cố Vân Tịch dìu. Diệp Phồn và Lưu Tinh Trì muốn dìu nhưng anh không cho!

Anh ghét bỏ nhìn hai người họ, ôm chặt vợ mình không buông!

Diệp Phồn: “...”

Lưu Tinh Trì: “...”

Hai người lắc đầu, lái xe đến, để Cố Vân Tịch và Lục Hạo Đình lên xe.

Lưu Tinh Trì lái xe, Diệp Phồn ngồi ghế phó lái, Cố Vân Tịch đỡ Lục Hạo Đình ngồi ở phía sau.

Anh vẫn dựa vào người Cố Vân Tịch. Cố Vân Tịch lấy khăn tay lau mặt cho anh, lầm bầm nói: “Nói anh uống ít một chút anh không nghe, xem anh say thành dạng gì rồi!”

“Anh không say!” Lục Hạo Đình tựa đầu trên vai cô, hai tay ôm eo cô, phản bác ngay lập tức!

Cố Vân Tịch không tin chút nào, uống nhiều như vậy, cả người toàn mùi rượu, không say mới lạ!

“Sau này không cho phép uống nhiều vậy nữa. Cuối cùng người khó chịu vẫn là anh, lúc nữa về đến nhà nấu canh giải rượu cho anh. Nếu không sáng mai nhất định sẽ đau đầu, uống rượu nhiều hại thân ô…”

Cô còn chưa nói xong, Lục Hạo Đình đã chặn cái miệng nhỏ không ngừng líu lo của cô!

Trong miệng toàn mùi rượu, nhưng miệng của cô lại rất ngọt, ngọt đến tận trong lòng Lục Hạo Đình.

Hôm nay thật sự quá vui, vui đến nỗi toàn thân anh bốc lửa muốn bộc phát. Nụ hôn này không cách nào dừng lại, cứ như vậy anh ôm cơ thể cô ép xuống.

“Ưm…”

Cố Vân Tịch dãy giụa một tiếng, nhưng cơ thể anh quá năm, cô không chịu được.

Tấm ngăn xe được Lưu Tinh Trì kéo lên, ghế sau lập tức bị cách ly.

Đến bãi đỗ xe Giang Châu Đế Cảnh, Diệp Phồn và Lưu Tinh Trì đang do dự có nên nhắc nhở hai người ở ghế sau hay không, thì Cố Vân Tịch đã tự mình mở cửa.

Lúc cô bước xuống, trên người không có điều gì bất thường, nhưng nhìn cẩn thận thì gương mặt đỏ ửng, môi hơi sưng, rõ ràng là bị gặm, 

Diệp Phồn và Lưu Tinh Trì ngầm hiểu lẫn nhau, đưa hai người lên thang máy.

Từ thang máy đến hành lang, bốn người đi về phía cửa nhà, Lục Hạo Đình âm thầm dùng tay đẩy Lưu Tinh Trì và Diệp Phồn, để hai người đi trước. Anh và Cố Vân Tịch đi sau.

Chờ Cố Vân Tịch mở được cửa, anh lập tức kéo cô vào trong nhà. Thuận tiện không quên cho Lưu Tinh Trì và Diệp Phồn một ánh mắt.

Sau đó…

“Ầm!” một tiếng!

Tiện tay khóa cửa lại! 

Diệp Phồn và Lưu Tinh Trì bị nhốt bên ngoài: “...”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.