Hôn Nhân Tái Sinh: Lục Thiếu Cưng Chiều Cô Vợ Bác Sĩ Bí Ẩn Tận Trời

Chương 437: Chương 437




Niềm vui này lan tỏa khắp cơ thể, cuối cùng cũng buông bỏ được những lo lắng trong lòng nhiều năm. Lục Hạo Đình gần như bật cười lớn, anh vào cơ thể Cố Vân Tịch như một vị đế Vương, điên cuồng cưng chiều người dưới thân!

Đêm này, Cố Vân Tịch rốt cuộc cũng cảm nhận được thể lực của Lục Hạo Đình! Khốn nạn! Hỗn đản!

Đàn ông đều là thứ khốn nạn!

Lần đầu ở kiếp trước, cô cũng không thấy anh điên cuồng như vậy!

Lúc đó dịu dàng, cô hét một tiếng, anh cũng không dám động!

Nhưng lúc này Cố Vân Tịch sao biết được, kiếp trước cô nhạy cảm như vậy. Lúc đó Lục hạo Đình giả vờ uống say mới có thể có được cô, đương nhiên sợ không cẩn thận sẽ làm bị thương đến thần kinh nhạy cảm của cô.

Mà bây giờ, cô gái này chủ động, không dè dặt mà yêu anh, Lục Hạo Đình không hưng phấn mới là lạ!

Niềm vui này khiến Cố Vân Tịch không chịu nổi, nhịn không được muốn khóc!

“Tha cho em! Anh Hạo Đình hu hu hu tha cho em đi! Không muốn…”

Đáng tiếc, âm thanh mềm nhũn của cô chỉ khiến người đàn ông bên trên hưng phấn.

Một đêm trôi qua, Cố Vân Tịch mệt bở hơi tai, Lục Hạo Đình thì vô cùng vui vẻ!

Cô vô cùng mệt nên đã ngủ mê man, mà tinh thần của Lục Hạo Đình vẫn tỉnh táo. Anh thay ga giường, chăn mền rồi ôm Cố Vân Tịch vào phòng tắm rửa ráy sạch sẽ cho cô. Sau đó dùng khăn tắm lớn bọc lấy cô, ôm cô về giường để cô ngủ cho ngon!

Một đêm này, Lục Hạo Đình hưng phấn không ngủ được.

Cứ như vậy ôm Cố Vân Tịch, nhìn cô mãi cho đến rạng sáng!

Ngoài cửa sổ, bình minh dần ló rạng. Trong căn phòng còn mở một chiếc đèn ngủ, ánh đèn vàng ấm áp nhu hòa. Cô gái đang nằm ngủ ngon lành trong khuỷu tay anh. 

Lục Hạo Đình nằm nghiêng, ngón tay xương khớp rõ ràng chạm nhẹ nhàng vào mái tóc dài và gương mặt xinh đẹp tinh xảo của cô.

Còn nhớ lần đầu tiên thấy cô là ở trong thôn Thanh Thủy lạc hậu kia. Cô bị đám trẻ con trong thôn đè xuống đất, chửi mắng, đánh đập!

Rõ ràng cô đau đến rơi nước mắt nhưng vẫn cố nén để không rơi xuống. Bên trong đôi mắt non nớt vốn nên ngây thơ kia lại tràn đầy mạnh mẽ, kiên định không phù hợp với tuổi tác!

Điên cuồng muốn mạnh lên, điên cuồng muốn giẫm những người từng bắt nạt cô dưới bàn chân.

Một cô bé gần tám tuổi, mỗi ngày phải giặt quần áo, nếu cơm, dọn dẹp nhà. Nhà của ông ngoại cô lớn như vậy, đều do cô quét dọn, nếu làm không đúng, cô lại bị ông ngoại đánh đập. 

Với cái tính khí cổ quái của lão già kia, đánh đập Vân Tịch đã là chuyện thường ngày. Cho dù Vân Tịch có làm tốt bao nhiêu, ông ta đều có thể lấy cơ đánh đập cô. 

Cô lớn lên trong hoàn cảnh như vậy, cho nên đặc biệt nhạy cảm!

Luôn bày ra dáng vẻ mạnh mẽ, nhưng thật ra nội tâm rất yếu ớt, toàn thân đều là gai nhọn!

Điều khiến anh vui, cũng là điều khiến anh tán thường nhất là, cô bé này có đối mặt với bao nhiêu cực khổ cũng không từ bỏ. Cô gần như chỉ dùng tất cả những cố gắng của mình để trở nên mạnh mẽ.

Lúc đó, cô chỉ là một cô bé yếu đuối, điều duy nhất có thể làm, chính là điên cuồng học tập.

Với ý chí mạnh mẽ và tính kỷ luật tự giác khủng khiếp đến nỗi khiến anh bị cô thu hút lúc nào không hay.

Ngay cả khi anh biết cô có nhiều thiết sót, nhưng anh không quan tâm, vì anh biết hoàn cảnh lớn lên của Vân Tịch như vậy mà cô có thể trở nên phi thường như bây giờ đã không dễ dàng rồi?

Chỉ cần anh chiều chuộng cô, hướng dẫn tốt, thì cô sẽ trở thành cô gái ưu tú nhất!

Anh thật sự muốn đem những thứ tốt nhất thế giới tặng cho cô.

Càng quan tâm, thì sẽ càng chú ý, dần dần, anh cảm thấy lão già kia không đúng. Ánh mắt ông ta nhìn Vân Tịch khiến người ta buồn nôn, anh hận không thể móc mắt lão già kia ra.

Nhất là khi Vân Tịch dần dần lớn lên, anh càng ngày càng cảm thấy lão già kia có vấn đề. 

Anh bắt đầu nghĩ cách bảo vệ cô, đưa cô vào ký túc xá của trường, nghĩ mọi cách đề phòng lão già kia.

Nhưng vào một buổi tối, khi anh về nhà, anh nhìn cửa sổ nhà ông ta, thấy ông ta ngồi trước giường Cố Vân Tịch.

Trong tay ông ta cần một loại thuốc mê, còn Cố Vân Tịch đã mê man.

Anh thấy rõ, ánh mắt kia của lão già, rõ ràng là rất đắc ý.

Lúc đó anh vô cùng tức giận, trực tiếp nhảy vào từ cửa sổ, vội vàng nhìn Cố Vân Tịch trên giường một chút.

Xác nhận cô không sao, quần áo vẫn còn nguyên, trên cơ thể không có vết tích xâm phạm, chỉ ngất đi thôi.

“Cậu thích nó à?”

Ngay khi xác nhận xong, anh vừa nhẹ nhàng thở ra thì lão già kia đột nhiên hỏi, giọng điệu rất chắc chắn!

Lục Hạo Đình quay đầu nhìn ông ta: “Ông đã làm gì cô ấy?”

Lão già kia cười một tiếng: “Tôi biết cậu thích nó, đáng tiếc, cậu đến chậm rồi,... nha đầu này là đồ chơi của tôi, tôi chơi nó hai năm rồi!”

Lục Hạo Đình lập tức muốn đánh ông ta: “Không thể nào!”

Lão già lại cầm thuốc trong tay, cười nói: “Cậu cảm thấy, nha đầu này bình thường không khác gì người bình thường, nhưng có một điều không ai biết, nó đã bị tôi chơi, đúng không?

Lục Hạo Đình không nói.

Lão già cười đắc ý: “Tất nhiên là cậu không thể thấy, vì nó cũng không biết điều đó.”

“Tôi đánh thuốc mê nó, đầu tiên là làm nó ngất xỉu, sau đó cho nó uống một viên thuốc khác đánh thức nó. Sau đó chơi nó, sau đó nữa lại cho nó uống thêm viên thuốc khác. Để nó quên đi tất cả những gì đã xảy ra. Đến sáng hôm sau dậy, nó không biết gì cả.”

Lục Hạo Đình siết chặt nắm đấm, lúc đó anh đã muốn giết người!

Nhưng lão già đó không sợ hãi chút nào, vẫn tự hào nói với Lục Hạo Đình: “Tôi nói với cậu, đây là loại thuốc tôi đặc chế khiến nó quên đi mọi thứ. Nhưng mỗi lần nó bị tôi chơi nó lại nhớ mọi thứ. Cậu biết nó đã khóc thê thảm như thế nào không?”

“Nó không khóc khi bị đánh, nhưng nhìn thấy nó khóc dữ dội và tuyệt vọng như vậy, tôi lại sảng khoái!”

“Cậu thích nó? Hay là… tôi đem nó cho cậu, thế nào? Chỉ là đáng tiếc, đời này cậu không thể đụng vào nó. Một khi nam nữ hoan ái, nó sẽ nhớ đến những chuyện kia. Cậu sẽ nhìn nó đau khổ một đời, đau khổ muốn tự sát, đau khổ đến nỗi không muốn tin tưởng vào việc học tập có thể trở nên mạnh mẽ? Đó là hy vọng duy nhất của nó nha!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.