Hôn Nhân Tái Sinh: Lục Thiếu Cưng Chiều Cô Vợ Bác Sĩ Bí Ẩn Tận Trời

Chương 438: Chương 438




Dáng vẻ đắc ý của lão già kia đã triệt để chọc giận Lục Hạo Đình, là ông ta cố ý!

Biết anh thích Vân Tịch, nhưng lại cố ý tra tấn Vân Tịch, cố ý khoe khoang với anh!

Lúc ấy anh muốn xông lên đánh chết lão già kia.

Điều anh không ngờ đến chính là, thân thủ lão giả kia lại tốt như vậy. Năm đó anh còn là thiếu niên, thân thủ được huấn luyện từ nhỏ, một số cao thủ trong bộ đội còn không phải là cao thủ của anh.

Vậy mà chỉ có thể đánh ngang hàng với lão già kia.

Lúc ấy anh cực kỳ tức giận, xuất hết bản lĩnh của mình ra. Hiển nhiên lão già kia không ngờ rằng anh sẽ lợi hại như vậy, ông ta với xem anh chỉ là một phú nhị đại không bì nổi.

Cuối cùng, lão già kia không đánh lại anh, bị anh đánh cho trọng thương, cuối cùng vẫn phải dựa vào độc để chạy thoát.

Lúc đó, anh không đuổi theo, vì anh biết, ông ta sẽ dùng độc, anh cũng không làm gì được ông ta.

Muốn chơi chết lão già kia, nhất định phải nghĩ cách khác.

Cả đêm đó, anh ngồi bên cạnh giường cô đến rạng sáng, nhìn cô yên tĩnh ngủ, lòng anh đau như dao cắt!

Ông trời vì sao đối xử với cô bé này tàn nhẫn như vậy?

Cô bé không nên nhận những đau khổ này, anh phải bảo vệ cô bé này!

Đêm hôm đó, anh im lặng bên cạnh canh cho cô ngủ đến rạng sáng hôm sau. Thấy Vân Tịch sắp tỉnh lại, anh mới rời đi. 

Ẩn thân ở một nơi gần đó, nhìn cô bé mặc quần áo xong, rời giường, nấu cơm. Nhìn lão già kia nghiên cứu dược liệu như bình thường anh mới yên tâm.

Có điều, từ đó trở đi, anh không đến Vân Tịch rời khỏi tầm mắt anh nửa giây. Luôn âm thầm phái người theo dõi toàn bộ hoạt động hằng ngày của Cố Vân Tịch.

Lão già kia dường như cảm thấy có người theo dõi, có một lần bị người của anh đe dọa, suýt chút nữa bị chơi chết, lúc này mới không dám động thủ với Cố Vân Tịch nữa. 

Nhưng ông ta vẫn đánh giá thấp thủ đoạn của anh, anh không để ông ta đánh Vân Tịch nữa mà bảo vệ Vân Tịch kỹ hơn.

Ông ta chỉ nghĩ anh là phú nhị đại giàu có nào đó, dựa vào xuất thân của mình mà vô pháp cô thiên nên rất tự hào, cố tình khiêu khích anh. 

Sau này thấy anh lợi hại như vậy, huy động quân đội để bảo vệ Vân Tịch, sau đó ông ta lại nhận ra rằng mình đã đánh giá quá thấp tiểu tử đó.

Ông ta dùng độc đến mức Lục Hạo Đình không dám tùy tiện động thủ với ông ta nữa. Hai phe có sự cân bằng kỳ lạ.

Lúc ấy lão già kia còn nói, dù sao Cố Vân Tịch đã vậy rồi, cả đời này anh cũng không thể đụng vào cô. Một khi hai người bên nhau, một khi để cô trải qua cảm giác nam nữ hoan ái, cô sẽ lập tức nhớ ra tất cả, nhất định rất đau khổ!

Hoặc là cô đau khổ!

Hoặc là anh đau khổ!

Biết những điều này, Lục Hạo Đình sẽ tuyệt đối không yên tâm để Cố Vân Tịch ở bên cạnh lão già kia. Vân Tịch thích học tập như vậy, anh liền sắp xếp nhiều gia sư dạy kèm tại nhà cho cô, dạy cô rất nhiều thứ.

Sau đó cuộc sống của Cố Vân Tịch bị trường học và các cuộc thi chiếm hầu hết thời gian, gần như ít khi về nhà. 

Lúc đó, anh cho người bảo vệ cô 24/24 không lơ là. Vân Tịch mới yên ổn qua hai năm kia. 

Hai năm sau, cũng chính là lúc Vân Tịch mười lăm tuổi, rốt cuộc lão già kia cũng chết!

Tự tay anh chấm dứt!

Khiến Vân Tịch của anh thành dạng này, làm sao anh để ông ta sống được?

Anh đã từng nghi ngờ, không biết liệu những lời nói kia của lão già là thật hay giả, thậm chí còn âm thầm kiểm tra cơ thể Cố Vân Tịch. Nhưng cơ thể cô không có bất kỳ dấu hiệu dùng qua loại thuốc nào, ký ức trước mắt cũng không có vấn đề. 

Nhưng anh không dám mạo hiểm, bí mật này anh vẫn luôn chôn sâu trong đáy lòng. 

Anh và Vân Tịch ở bên nhau, hai người ở cùng một chỗ không thể nào không xảy ra chuyện gì. Thời gian dài, Vân Tịch cũng sẽ phát giác mình không đúng.

Lỡ ngày nào đó nhớ lại, với tính tình nhạy cảm của cô, nói không chừng sẽ cho là anh ghét bỏ cô!

Như thế sẽ lại khiến cô bị tổn thương hơn!

Cho nên anh mới nghĩ, trước tiên phải kết hôn trước, sau đó lại xem tình hình rồi từ từ. Những ký ức kia như quả bom hẹn giờ, anh không muốn cô nhớ lại, nhưng vẫn biết rõ, cuối cùng vẫn phải đối mặt.

Đã cùng anh kết hôn rồi, chí ít có anh không quan tâm, không chê. Trong lòng cô bị tổn thương sẽ không nghiêm trọng!

Chỉ là tối qua, vẫn là mất khống chế rồi!

Còn may!

Tất cả đều là giả, Vân Tịch rất tốt, chưa từng trải qua tổn thương!

Lúc ấy chắc chắn lão già kia cố ý, biết anh đã nhìn thấy bí mật của mình nên ông ta phòng bị, cố ý chọc giận anh mà thôi. Về phần đêm hôm đó, cũng có khả năng ông ta muốn làm gì Vân Tịch, chỉ là bị anh phá hỏng mà thôi.

Cho dù thế nào, chỉ cần Vân Tịch không sao là tốt!

Nhìn cô gái ngủ say trong ngực mình, Lục Hạo Đình ôm cô thật chặt, hôn nhẹ lên trán cô một cái.

Sau này, anh sẽ bảo vệ em thật tốt, không để em tiếp tục chịu khổ nữa!

Cố Vân Tịch ngủ một mạch đến mười giờ sáng, lúc này mới yết ớt tỉnh lại. 

Mở to mắt liền thấy Lục Hạo Đình nằm bên cạnh cô.

“Em tỉnh rồi.” Âm thanh của người đàn ông dịu dàng, nhìn Cố Vân Tịch với ánh mắt đầy cưng chiều!

Cố Vân Tịch trừng mắt liếc anh một cái, trở mình, không để ý đến anh!

Nhưng khẽ động, toàn thân đều đau!

Hỗn đản!

Bị trừng mắt, Lục Hạo Đình không những không giận, ngược lại còn cười!

Tiến đến bên tai cô, cười nói: “Được rồi! Là anh sai, lần sau sẽ nhẹ nhàng, sẽ không khiến em đau như thế nữa, có được không?”

Cố Vân Tịch quay đầu, tức giận: “Anh còn muốn có lần sau?”

Mặt Lục Hạo Đình vô tội: “Đương nhiên, lần đầu nếm được mỹ vị, còn muốn nếm cả đời nữa!”

Cố Vân Tịch: “...”

Lục Hạo Đình cười cười, sửa lại mái tóc dài của cô: “Đói không? Muốn ăn cái gì? Lát nữa dần em ra ngoài, còn không đi thì không kịp nữa!”

Cố Vân Tịch sững sờ: “Cái gì?”

“Cục dân chính!”

Cố Vân Tịch: “...”

Lúc sau cô mới lấy lại tinh thần: “Hôm nay… không phải cuối tuần sao?”

Lục Hạo Đình cười: “Anh đã sắp xếp xong rồi, người ta đang chờ chúng ta đấy!”

Cố Vân Tịch: “...”

Anh thật trâu bò!

Anh đã sớm tính toán xong chuyện này, lần này Vân Tịch xuất ngoại về, vừa vặn đi lĩnh giấy kết hôn. Ngày mai đưa cô đi đến trường học huấn luyện quân sự.

Cố Vân Tịch đứng dậy, kết quả, cổ, bả vai, thậm chí là trên cánh tay, đều có vết tích xanh xanh tím tím.

Lục Hạo Đình sững sờ!

Thế này thì… chụp ảnh kết hôn thế nào?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.