Trong điện thoại, là Lục Hạo Đình gửi một tấm hình.
Hai người còn ở trong xe, từ cửa sổ xe nhìn ra là bên ngoài cục dân chính.
Lục Hạo ĐÌnh ngồi trên ghế lái, Cố Vân Tịch an vị ngồi trên đùi anh, được anh ôm lấy.
Hai người tựa đầu vào nhau, trong tay còn cầm giấy kết hôn để phía trước. Tấm hình này, là Lục Hạo Đình tự chụp, mặt anh rất đắc ý, chữ đờ mờ sắp phủ khắp màn hình!
Diệp Phồn còn chưa cảm khái xong, Lục hạo Đình lại gửi thêm tấm nữa. Vẫn tư thế vừa rồi, nhưng lần này là ảnh selfie Lục Hạo Đình hôn Cố Vân Tịch.
Hai người miệng đối miệng, gương mặt Cố Vân Tịch đỏ bừng, còn mặt Lục Hạo Đình đầy đắc ý. Nhìn tên đó gặm rất vui vẻ a!
Khiến Diệp Phồn ghen đến đỏ mắt!
Ba chữ to “Giấy kết hôn”, nó… thật sự… con mẹ nó quá trêu ngươi!
Con mẹ nó con mẹ nó con mẹ nó chết tiệt!
Ngoài từ con mẹ nó ra, Diệp Phồn không còn từ nào để cảm khái!
Diệp Phồn đáng thương, tối hôm qua bị Lục Hạo Đình và Cố Vân Tịch cho ăn cẩu lương đến kích động. Sau khi trở về lại tủi thân cẩu độc thân, thương tâm đến mức hơn nửa đêm cũng không ngủ được.
Lại thêm tối qua uống rượu, ngủ một mạch đến giữa trưa còn chưa rời giường.
Đang ngủ hoa mắt chóng mặt, liều bị cuộc điện thoại của Lục Hạo Đình đánh thức, sau đó liền gửi cho anh ta nội dung chấn động, trái tim nhỏ của anh ta tổn thương đến mức nào chứ!
“A a a a Lục Hạo Đình, tân hỗn đản nhà anh, lão tử muốn tuyệt giao với anh!”
Diệp Phồn tức giận ngửa mặt lên trời tru lên trong phòng khách sạn!
Sau khi rống xong, Diệp Phồn vẫn chưa hết tức, cảm giác toàn bộ thế giới đều là cơn giận của cẩu độc thân. Anh ta đi đi lại lại trong phòng khách sạn, càng nghĩ càng tức, càng nghĩ càng ghen tị, nghĩ đi nghĩ lại, liền biến thành những ao ước trong lòng!
Sau đó, dần biến thành bị thương, rồi đau lòng!
Nhớ đến người mình thích, lòng Diệp Phồn lại càng khó chịu. Nhìn tấm ảnh Lục Hạo Đình và Cố Vân Tịch ngọt ngào, lại nhìn giấy kết hôn, Diệp Phồn cúi đầu.
“Ngủ xong là chạy, người phụ nữ tàn nhẫn!”
…
Mặc khác, Cố Vân Tịch thấy Lục Hạo Đình gửi ảnh cho Diệp Phồn. Nhớ đến những gì Lục Hạo Đình nói về Diệp Phồn trước kia, cô nói: “Thế này có kích động anh ta không?”
Lục Hạo Đình hừ một tiếng: “Chính xác muốn kích động anh ta!”
Trong âm thanh của Lục Hạo Đình có chút chỉ tiếc rèn sắt không thành thép: “Tên ngốc kia ấy mà, rõ ràng nhớ mãi không quên, cũng không phải không tìm thấy người ta, nhưng vẫn dậm chân tại chỗ, người ta không về, anh ta còn không biết đi tìm sao?”
“Vừa nghe tin tức của cô ấy là vui vẻ chạy đến. Kết quả, mặt cũng không gặp một lần, nếu anh ta mặt dày một chút, cho dù có dây dư đến chết cũng đã sớm đem cô gái kia về rồi. Kết quả thì sao?”
“Đáng đời cẩu độc thân!”
Cố Vân Tịch cười tủm tỉm nhìn người đàn ông trước mặt: “Nhìn anh thế này, thần thái này, anh rất đắc ý a!”
Lục Hạo Đình dừng lại, nhíu mày, ôm chặt Cố Vân Tịch, làm bộ tất cả đã có vợ: “Đó là đương nhiên, anh có vợ rồi a!”
Cố Vân Tịch cười một tiếng, nhìn Lục Hạo Đình trước mặt, cảm thấy anh vui vẻ như đứa trẻ.
Kiếp trước anh Hạo Đình không hạnh phúc như bây giờ, cô cũng vậy!
Ừm!
Tiến bộ là tốt!
Cô sẽ tiếp tục cố gắng!
Cố Vân Tịch sờ cằm, hiếu kỳ nói: “Lại nói, người Diệp Phồn thích là ai vậy? Tò mò ghê! Nhìn ra anh rất ủng hộ Diệp Phồn với cô ấy a?”
Lục Hạo Đình dừng lại, nghĩ rồi nói: “Cô gái kia, kỳ thật… haiz…”
“Cô ấy… thời gian trước vì công việc mà đến Giang Châu, cho nên Diệp Phồn cũng vui vẻ chạy đến. Kết quả không gặp được, cô gái kia đã về rồi.”
“Cô ấy là nhà thiết kế, là giám đốc thiết kế trang phục phim Đặc công lần này. Trước đó phim Đặc công tìm diễn viên trong nước, Diệp Phồn cho là cô ấy sẽ đến! Kết quả…! Cô ấy lại trở về, cho nên lúc đó bộ phim mới kéo dài, đều liên quan đến nhà thiết kế trang phục.”
Cố Vân Tịch sững sờ, còn có chuyện này?
Chẳng trách, thời gian trước Diệp Phồn đến Giang Châu!
Lục Hạo Đình tiếp tục nói: “Cô gái kia là cô nhi, từ nhỏ lớn lên cùng Đường Lạc, cũng coi là Đường gia nuôi lớn, vốn là… bạn gái của Đường Lạc!”
Cố Vân Tịch: “...”
Bạn gái Đường Lạc, cuối cùng lại cùng Diệp Phồn đến, Diệp Phồn vì quan hệ với Đường Dục mà phá lệ chiếu cố Đường Lạc…
“Thật sự là bạn gái Đường Lạc?” Cố Vân Tịch có chút không tin được, Diệp Phồn kia, thanh cao quý phái, anh ta không đến mức trêu chọc bạn gái Đường Lạc đi!?
Mặc dù nói, chuyện tình cảm không cách nào khống chế, không thể nói đúng hay sai. Nhưng Diệp Phồn đã nể tình Đường Dục mà chiếu cố Đường Lạc như vậy. Hẳn là sẽ không cướp bạn gái Đường Lạc đi!
Nghe Cố Vân Tịch nói xong, trong mắt Lục Hạo Đình hiện lên một tia lạnh lẽo, châm chọc!
“Không tính là bạn gái chính thức, hai người họ xem như từ nhỏ lớn lên cùng nhau. Đường Lạc là con riêng của Đường gia, mặc dù lúc Đường Dục còn sống, cậu ta không được Đường gia chính thức công nhận, nhưng Đường ta nuôi cậu ta là sự thật.”
“Cô gái kia cũng nhận được một ân huệ từ Đường gia, cùng Đường Lạc lớn lên cùng nhau. Ngay từ đầu, vì Đường Lạc là con riêng nên quan hệ không tốt lắm, có thể nói đồng bệnh tương liên với cô gái kia. Hai người dựa vào nhau, coi như thanh mai trúc mã, mặt ngoài nhìn cũng công nhận là một đôi!”
“Đường Dục… chết! Mấy anh em bọn anh chiếu cố Đường Lạc, cô bé kia vì có quan hệ với Đường Lạc, tự nhiên cũng tiếp xúc với bọn anh, sau đó liền thích Diệp Phồn.”
“Có một lần, mấy anh em bọn anh uống rượu với nhau, cô bé kia cũng ở đó, Diệp Phồn uống nhiều, cô bé kia cùng Diệp Phồn… ngủ với nhau. Bị Đường Lạc bắt tại trận!”
Cố Vân Tịch: “...” Cẩu huyết vậy?”
“Còn nữa này?”
Sắc mặt Lục Hạo Đình có chút khó coi, Cố Vân Tịch có thể nhìn ra được, ánh mắt anh có chút khinh thường, có chút tức giận!
“Vì ngày đó Diệp Phồn uống nhiều, lại phát sinh trong phòng Diệp Phồn, cho nên Đường Lạc cho rằng cô bé kia câu dần Diệp Phồn, liền cho cô bé kia một bạt tai.”
“Đường Lạc cho rằng cô bé kia sớm đã không đúng, nói cô bé kia mượn cậu ta trèo cao, coi trọng thân phận và bối cảnh của Diệp Phồn nên mới bò giường, còn lừa gạt tình cảm của cậu ta.”
“Đường Lạc kích động không nhẹ, cho rằng cô bé đó trèo cao, đê tiện, không biết xấu hổ. Từ đó về sau xem thường phụ nữ, chơi vô số phụ nữ.”
Cố Vân Tịch nghe mà nhíu mày, sao cảm thấy có gì đó không đúng?
Lục Hạo Đình nói: “Lúc ấy cô bé kia không nói gì, bị đánh một bạt tai, về sau liền rời đi. Diệp Phồn muốn đuổi theo, lại bị Đường Lạc chặn hết đường, nói phụ nữ không đáng, đừng bị lừa gạt!”
“Lúc Diệp Phồn đuổi theo thì trễ một bước, cô gái kia đã đi rồi. Lúc ấy Đường Lạc náo loạn lên, như nổi điên. Lúc Diệp Phồn đến nơi cô gái đó ở, kết quả cô ấy đã thu dọn xong hành lý, người đã đi, từ đó không về!”
Lục Hạo Đình dừng một chút, mới bổ sung một câu: “Lúc ấy, Đường Dục mất không bao lâu!”