Hôn Nhân Tái Sinh: Lục Thiếu Cưng Chiều Cô Vợ Bác Sĩ Bí Ẩn Tận Trời

Chương 466: Chương 466




Lục Hạo Đình khẽ nhíu mày. Cuối cùng nha đầu này cũng chịu chủ động tìm mình rồi sao?

Dạo này, dù bận trăm công nghìn việc, nhưng anh vẫn để tâm đến tin tức của Vân Tịch.

Có lẽ vì thích cô nên anh mới dần chú ý đến giới giải trí, một lĩnh vực trước đây anh chưa từng quan tâm. Giờ thì thỉnh thoái anh cũng sẽ xem tin tức giải trí một chút.

Những chuyện liên quan đến Vân Tịch gần đây, anh đều nắm rõ.

Anh vẫn luôn chờ đợi, chờ Vân Tịch phản ứng.

Muốn ra tay giúp cô, nhưng lại lo lắng cô muốn tự mình giải quyết. Hơn nữa, anh biết Lương Thi Hàm có người chống lưng. Chính vì thế mà anh vẫn luôn kiên nhẫn chờ xem Vân Tịch muốn đối phó như thế nào.

Nhưng giờ phút này, được cô gái của mình tìm đến nhờ cậy, cảm giác ấy khiến Lục Hạo Đình vô cùng vui vẻ.

“Em muốn làm gì?”

Cố Vân Tịch đáp: “Em đã cho người điều tra rõ, sau lưng Lương Thi Hàm có chỗ dựa, là ba nuôi của cô ta. Người này đã nhận nuôi cô ta từ nhỏ, là bạn của mẹ cô ta. Mẹ cô ta đã từng là ngôi sao nổi tiếng trong giới giải trí, mối quan hệ này cũng kéo theo không ít tin tức ngầm.”

“Có lẽ Lương Thi Hàm thực chất là con riêng của người đàn ông đó. Ông ta họ Đỗ, tên đầy đủ là Đỗ Quốc Lương, hiện đang giữ chức vị quan trọng trong Cục Giám Sát.”

Cố Vân Tịch nhìn anh chằm chằm: “Anh Hạo Đình, em không đối phó nổi người này, anh giúp em đi!”

Giọng điệu câu cuối cùng của cô mang theo chút nũng nịu.

Lục Hạo Đình lập tức bật cười!

“Trước đây mạnh mẽ, độc lập bao nhiêu, hận không thể tự mình làm mọi chuyện một mình, giờ nhớ đến chồng em rồi sao?”

Cố Vân Tịch mím môi, dựa vào ngực anh, giọng nói nhỏ nhẹ: “Em sai rồi, sau này sẽ không ngốc như vậy nữa!”

Lục Hạo Đình thở dài, ôm chặt lấy cô: “Ngốc quá! Sau này không được như vậy nữa, đừng lúc nào cũng ôm hết chuyện vào mình, tự mình chống đỡ. Em biết không, anh chỉ mong em có thể dựa dẫm vào anh nhiều hơn. Em cứ tự giam mình trong vỏ ốc như thế, anh muốn giúp em cũng phải dè chừng đủ đường.”

Cố Vân Tịch nép sâu vào lòng anh hơn: “Sau này em sẽ không như vậy nữa! Chỉ là… em rất sợ. Em sợ anh không tin em, sợ anh tự mình điều tra. Nếu lỡ bị bại lộ thì hậu họa khôn lường.”

“Ban đầu, người bàn bà kia chỉ muốn giày vò em. Lúc ấy, cùng lắm em gặp chút phiền phức, không đến mức nguy hiểm. Nhưng em không muốn bà ta tổn thương anh.”

“Chúng ta ngoài sáng, bà ta ở trong tối, em không có cách nào tìm ra bà ta, chỉ có thể tự mình ra ngoài chủ động chờ bà ta động thủ. Cảm giác không biết kẻ thù ở đâu khiến em vô cùng bất an, em không muốn bà ta phát hiện ra anh!”

“Được rồi, được rồi!” Lục Hạo Đình nhẹ giọng dỗ dành: “Sau này anh nghe theo em, ngoan ngoãn đứng sau, không để ai phát hiện ra quan hệ giữa chúng ta, được không?”

Lúc này Cố Vân Tịch mới hài lòng.

“Đây là anh nói đó! Sau này phải nghe em, tuyệt đối không được tự mình âm thầm điều tra nữa. Những gì anh có  thể tra được, em đều biết cả rồi, đừng lãng phí công sức.”

“Được.”

Cố Vân Tịch nói tiếp: “Còn một chuyện nữa, em muốn nói với anh.”

“Là chuyện gì?”

“Lần trước, trong đợt diễn tập quân sự ở rừng phương Nam, anh có nhớ đám người mà anh đã đụng phải không? Em có linh cảm người đứng sau bọn chúng chính là người đàn bà kia. Đương nhiên đó chỉ là suy đoán của em thôi. Nhưng anh còn nhớ lời cuối cùng mà người kia nói lúc bị chúng ta bắt không?”

“Anh ta nói em rất giống chủ nhân của anh ta. Ngay lần đầu tiên nhìn thấy em, anh ta đã chấn động, chắc chắn là do gương mặt của em.”

“Khi ấy, dù có căm hận chúng ta, nhưng anh ta lại nói em là tiểu chủ nhân của anh ta. Chủ nhân anh ta vẫn luôn tìm em. Em nghĩ, trong lời anh ta nói có một phần là thật, nhưng phần lớn là giả. Nếu người đàn bà đó phát hiện ra em, chắc chắn sẽ tìm cách giết em. Anh ta cố tình nói như vậy để khiến em mất cảnh giác, sau đó bị bà ta giết, xem như báo thù cho chính anh ta.”

Sắc mặt Lục Hạo Đình lập tức u ám.

Xâu chuỗi tất cả thông tin lại, anh nhận ra, những gì Vân Tịch nói rất có khả năng là sự thật.

Nói cách khác, người đàn bà đó có ác ý với Vân Tịch, chính là người mà anh từng gặp trong rừng phương Nam kia sao?

Lẽ nào bọn chúng đã trà trộn vào Trung Quốc rồi?

Vậy thì chẳng phải Vân Tịch đang trong tình thế vô cùng nguy hiểm sao?”

“Sau này đừng ở lại giới giải trí nữa…”

“Không! Em nhất định phải ở lại!”

Lục Hạo Đình còn chưa nói hết câu, Cố Vân Tịch đã dứt khoát cắt ngang.

“Anh Hạo Đình, kiếp trước, bà ta phát hiện ra em cũng chính là thấy quảng cáo của em.”

“Em không có cách tìm ra bà ta, vậy chỉ có thể để bà ta đến tìm em. Càng xuất hiện trước công chúng nhiều hơn, càng có cơ hội để bà ta lộ diện.”

“Em biết rõ có một kẻ như vậy tồn tại, nếu không xử lý được bà ta, em sẽ không thể yên tâm.”

“Kiếp trước, khi thấy em nổi tiếng, được nhiều người yêu thích, bà ta rất tức giận. RÕ ràng bà ta không hề muốn em nhận được sự chú ý của người khác!”

Ánh mắt Cố Vân Tịch sáng ngời, tràn đầy kiên định.

“Anh Hạo Đình, em nói tất cả những điều này chỉ muốn anh hiểu rằng, chúng ta không thể chỉ biết trốn tránh. Chúng ta phải đối mặt với kẻ địch, tiêu diệt bà ta.”

“Bà ta còn sống ngày nào, em sẽ không thể bình yên ngày đó. Em không phải cô gái 18 tuổi bình thường. Em đã trải qua một kiếp trải nghiệm và học hỏi rồi. Kiếp trước, em được chính tay anh dạy dỗ, em biết rất nhiều thứ!”

“Em có thể làm được nhiều việc quan trọng hơn, nhưng hiện tại lại bị một đám ruồi nhặng vo ve vướng víu. An Vân Tuyết, An Thế Lâm, bây giờ là Lương Thi Hàm… Chúng nghĩ em dễ bị bắt nạt vì em không có chỗ dựa.”

“Em muốn dùng quyền lực và tài nguyên của anh để quét sạch bọn chúng, bắt đầu từ Lương Thi Hàm. Em muốn giới giải trí biết em có chỗ dựa, em không dễ bị bắt nạt, để bọn chúng tự động tránh xa em. Như vậy em mới có thể tập trung vào những chuyện quan trọng hơn!”

“Anh đồng ý không?”

Lục Hạo Đình nhìn cô, trong mắt tràn đầy si mê.

Càng mạnh mẽ, càng dũng cảm bao nhiêu, cô càng khiến anh mê đắm bấy nhiêu.

Cô bé này!

“Em muốn làm gì?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.