"Phụt... Khụ khụ khụ..." Lưu Tinh Trì bên cạnh đang uống nước thì phun hết ra ngoài.
"Phụt..." Các học sinh không nhịn được cũng bật cười thành tiếng.
Lục Hạo Đình vốn chỉ định trêu chọc cô, tiện thể giúp các học sinh thư giãn một chút, không ngờ cô gái nhỏ này lại gan to như vậy, dám công khai... đùa giỡn anh?
Lục Hạo Đình xoa cằm, nhìn xuống đám học sinh phía dưới, "Tôi rất đẹp trai sao?"
Các nữ sinh lập tức phấn khích, "Đẹp trai lắm ạ!"
Lục Hạo Đình nhìn về phía Cố Vân Tịch, "Đẹp trai đến mức nào?"
Cố Vân Tịch: "..."
Anh đùa đủ chưa đấy!
"Chỉ kém em một chút thôi!" Cố Vân Tịch nghiêm túc trả lời.
"Phụt... Khụ khụ..." Lưu Tinh Trì lại phun nước lần nữa!
"Phụt ha ha ha..." Các học sinh lại cười nghiêng ngả.
Lục Hạo Đình ngây ra một lúc, sau đó bật cười!
Nhìn cô gái nhỏ đứng nghiêm túc trước mặt mình, anh bỗng nhiên... Không được rồi, rất muốn ôm một cái.
Nhìn quanh sân tập đông người như vậy, Lục Hạo Đình cảm thấy, mình phải nghĩ cách... bắt cóc cô gái nhỏ này.
Anh lập tức nói với Lưu Tinh Trì: "Huấn luyện lâu vậy rồi, cho mọi người nghỉ ngơi một chút đi!"
Lời vừa nói ra, các học sinh lập tức vui mừng khôn xiết.
Mọi người nhanh chóng tản ra, tranh thủ tìm chỗ râm mát ngồi nghỉ ngơi.
Cố Vân Tịch nhìn Lục Hạo Đình, chớp chớp mắt.
Lục Hạo Đình mỉm cười, bước về phía cô.
"Vân Tịch... Vân Tịch..."
Lục Hạo Đình còn chưa kịp đến gần, đã nghe thấy một giọng nói cực kỳ đáng ghét vang lên.
Hoắc Tùng Dã tay cầm ly kem, vô cùng nhiệt tình và hào hứng chạy về phía Cố Vân Tịch.
Lục Hạo Đình quay đầu lại, mặt đen như than!
Cố Vân Tịch cũng chỉ biết kéo khóe miệng.
Hoắc Tùng Dã tay cầm ly kem, trong túi còn chứa đầy các loại đá bào đủ vị, chạy đến trước mặt Cố Vân Tịch, cười ngốc nghếch.
Thấy Lục Hạo Đình cũng ở đó, cậu ta còn cười rất tự nhiên với anh.
Lục Hạo Đình: "..."
Hoắc Tùng Dã nhìn Cố Vân Tịch, nhe hàm răng trắng, đưa ly kem ra, "Này, nóng lắm phải không! Ăn cái này, hạ nhiệt chút đi."
Cố Vân Tịch nhìn cậu ta, trong lòng đầy thương cảm.
Hoắc Tùng Dã giơ ly kem tới trước mặt Cố Vân Tịch, Lục Hạo Đình liền đưa tay nhận lấy, mở nắp, nhìn Hoắc Tùng Dã, rồi xúc một thìa cho vào miệng mình.
Hoắc Tùng Dã: "..."
Thấy hành động này của Lục Hạo Đình, Hoắc Tùng Dã tức giận, "Anh... Này! Đây là em mua cho Vân Tịch, anh là đàn ông mà đi tranh kem với con gái sao?"
Lục Hạo Đình không nói gì, ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm cậu ta.
Từng thìa từng thìa ăn kem, mỗi thìa đều xúc rất đầy.
Hoắc Tùng Dã đành chịu, đưa ly kem khác cho Cố Vân Tịch, kết quả, Lục Hạo Đình lại đưa tay nhận lấy, rồi chuyển sang cho Lưu Tinh Trì bên cạnh.
Ánh mắt vẫn không rời Hoắc Tùng Dã.
Hoắc Tùng Dã: "..."
Cố Vân Tịch: "..."
Lưu Tinh Trì nhìn ly kem trong tay, rồi nhìn Hoắc Tùng Dã, nhếch môi cười, mở ra ăn một miếng, "Ngọt quá!"
Hoắc Tùng Dã: "..."
Lần này Hoắc Tùng Dã thật sự tức điên, "Này! Lục Hạo Đình, anh đúng là..."
Cậu ta theo thói quen khẽ đẩy vai Lục Hạo Đình một chút, thật ra cũng chẳng dùng bao nhiêu lực, giống như kiểu đàn ông trêu nhau nhẹ nhàng một cái vậy.
Kết quả, vừa đụng phải Lục Hạo Đình, "bịch" một tiếng, anh ngã luôn.
Hướng ngã là vào lòng Cố Vân Tịch, Cố Vân Tịch theo phản xạ giơ tay đỡ lấy, "Anh sao vậy?"
Lục Hạo Đình yếu ớt nằm trong lòng Cố Vân Tịch, "Đầu anh đau..."
Cố Vân Tịch: "..."
Hoắc Tùng Dã: "..."
Hoắc Tùng Dã ngơ ngác nhìn tay mình, rồi nhìn Lục Hạo Đình.
Không... Không phải chứ?
Tên Lục Hạo Đình này khỏe như trâu, cậu ta chỉ đụng nhẹ một cái mà đã... ngã rồi?
Lưu Tinh Trì xúc thìa kem đưa vào miệng, nhìn Lục Hạo Đình, ngẩn người!
Lục Hạo Đình nói: "Hôm qua anh dẫn đội huấn luyện cả ngày, tối lại bận rộn công việc suốt đêm, hôm nay tiếp tục huấn luyện, mệt quá, chắc vết thương cũ chưa lành, bệnh lại tái phát rồi!"
Lưu Tinh Trì: "..."
Lục Hạo Đình quay đầu nhìn Cố Vân Tịch, nói: "Không phải em học y sao? Đưa anh đến phòng y tế xem một chút, anh không thoải mái."
Cố Vân Tịch: "..."
Lục Hạo Đình quay sang nhìn Lưu Tinh Trì, Lưu Tinh Trì lập tức hiểu ý, "Đúng vậy! Đại ca trước đây từng bị thương nặng, anh ấy cứ bận rộn là quên thời gian, tuổi trẻ mà! Luôn nghĩ mình không sao, nhưng cơ thể sao chịu nổi?"
"Đây là lúc thực hiện nhiệm vụ quan trọng đã bị thương nặng, lúc đó còn chưa khỏi hẳn đã xuất viện, không thể xem thường được đâu. Cố Vân Tịch, em đi cùng anh ấy, mau đưa đại ca đến phòng y tế xem một chút."
Tên này rõ ràng đang giả vờ, nơi này nhiều người như vậy, Cố Vân Tịch cũng không muốn để lộ chuyện gì, hơi do dự: "Em... Em đi có được không?"
Thật ra cô rất muốn đi!
Rất muốn được ở bên anh Hạo Đình!
Thế nhưng, nếu bị phát hiện thì rất phiền phức. Biết vậy, cô tình nguyện đợi đến tối rồi đi vào rừng cây nhỏ còn hơn.
Lưu Tinh Trì lập tức nói: "Bệnh nhân cần được chăm sóc, tôi là đàn ông cũng không biết chăm sóc người khác đâu. Nhanh, em đi cùng tôi đi."
Nói rồi, anh ta đỡ Lục Hạo Đình dậy, định rời đi.
Lục Hạo Đình liền nắm chặt tay Cố Vân Tịch, nhất quyết không buông, gần như kéo cô đi cùng.
Hoắc Tùng Dã trợn tròn mắt, ngơ ngác nhìn cảnh tượng trước mặt.
Trước khi đi, Lưu Tinh Trì không quên cầm túi đá bào Hoắc Tùng Dã mang tới, quăng vào giữa đám học sinh đang tò mò nhìn tình hình.
"Đây này, mọi người nghỉ ngơi một chút. Chờ lát nữa sẽ có anh chị khóa trên dẫn mọi người tiếp tục huấn luyện."
Nói xong, anh ta còn tiện chân đá Hoắc Tùng Dã một cái.
"A… móa nó!" Hoắc Tùng Dã kinh ngạc đến mức đứng hình, không biết chuyện gì đang xảy ra.