Hôn Nhân Tái Sinh: Lục Thiếu Cưng Chiều Cô Vợ Bác Sĩ Bí Ẩn Tận Trời

Chương 484: Chương 484




Cố Vân Tịch bị Lục Hạo Đình kéo thẳng đến phòng y tế.

Lưu Tinh Trì vào trong một lát, quay lại nói đã sắp xếp xong nơi nghỉ ngơi với Lục Hạo Đình.

Vừa nhìn vào bên trong, Cố Vân Tịch giật giật khóe miệng.

Phòng bệnh dành cho hai người, nhưng Cố Vân Tịch có linh cảm cái giường bên cạnh sẽ trở thành “giường phụ” ngay thôi.

Lục Hạo Đình hỏi: “Phòng này trống à?”

Lưu Tinh Trì đáp: “Đúng vậy, không có ai ở đây cả, Phòng nghỉ dưới lầu cũng còn trống rất nhiều.”

Nghe thế, Lục Hạo Đình hài lòng, thoải mái nằm xuống giường.

Anh còn không quên dặn dò một câu: “Đi mua hai cây kem ly về.”

Cố Vân Tịch: “...”

Lưu Tinh Trì đi rồi, Cố Vân Tịch vẫn còn đứng ở đó nhìn Lục Hạo Đình.

Lục Hạo Đình nằm trên giường, hai tay gối sau đầu, ánh mắt chăm chú nhìn cô.

Thấy cô vẫn không động gì, anh khẽ vươn tay ra, kéo Cố Vân Tịch vào lòng mình: “Sao thế? Không nhớ anh à?”

“Nhớ chứ!”

Lục Hạo Đình cười một tiếng: “Vậy nên anh mới tìm cơ hội ở với em thế này, có vui không?”

“Vui lắm!”

Anh càng thêm đắc ý: “Hôn anh một cái nào!”

Cố Vân Tịch ngoan ngoãn nghe lời, vươn người, hôn nhẹ lên má anh một cái.

Lục Hạo Đình khẽ vỗ về cô: “Giỏi lắm! Nhìn xem này, em đổ nhiều mồ hôi rồi, đi rửa mặt đi. Nghỉ ngơi một lúc, anh sẽ chăm sóc em.”

“Vâng!”

Cố Vân Tịch chạy vào nhà vệ sinh rửa mặt xong, đi ra liền cởi chiếc áo rằn ri, cởi giày, leo thẳng lên giường.

Trong phòng mở điều hòa mát lạnh, vô cùng dễ chịu.

Rất nhanh, Lưu Tinh Trì mang kem về, rồi rời đi. Giờ trong phòng chỉ còn lại hai người họ.

Cố Vân Tịch tựa vào đầu giường, dựa vào lòng anh, thoải mái lướt điện thoại. Còn Lục Hạo Đình ngồi bên cạnh, từng thìa từng thìa đút kem cho cô.

Cả hai đều bận rộn, Lục Hạo Đình là quân nhân, Cố Vân Tịch vừa phải đi học, vừa với sự nghiệp trong giới giải trí. Tính chất công việc của họ đặc thù, định sẵn tương lai không có nhiều thời gian ở bên nhau.

Đôi khi, Lục Hạo Đình cảm thấy có lỗi với cô gái nhỏ này.

“Vân Tịch!”

“Ừm?”

“Anh có rất ít thời gian bên em. Em có trách anh không?”

Cuộc sống của gia đình quân nhân thường gặp phải vấn đề này, bất kể cấp bậc nào cũng vậy.

Cố Vân Tịch mải chơi, nghe thế chỉ cười, rúc sâu vào lòng anh, đổi sang tư thế thoải mái hơn rồi đáp: “Đàn ông mà! Đôi khi không quan trọng ở bên em bao nhiêu, quan trọng là trong lòng anh có em hay không.”

“Nếu trong lòng anh chỉ có em, dù bận đến mấy, chỉ cần có thời gian liền ở bên em, chăm sóc, chiều chuộng, quan tâm em… Như thế, dù cả năm chẳng gặp được mấy lần, lòng em vẫn ngọt ngào.”

“Ngược lại, dù anh luôn ở bên em, nhưng trong lòng không có em, không kiên nhẫn với em, lười quan tâm em… Thì dù có anh hay không, lòng em vẫn sẽ trách anh, hiểu không?”

Lục Hạo Đình hôn nhẹ lên trán cô: “Em yên tâm, anh sẽ không bao giờ không kiên nhẫn với em! Sau này, anh sẽ cố gắng thăng tiến nhanh hơn, sớm được về thủ đô với em, như vậy sẽ có nhiều thời gian bên em hơn.”

Cố Vân Tịch nhìn anh, nghiêm túc nói: “Đừng làm thế!”

“Hả?”

“Em chỉ cần anh bình an, đừng vì muốn thăng tiến hay về thủ đô mà liều mạng lập công. Chỉ cần anh khỏe mạnh, ở đâu cũng được.”

“Hiện tại em vẫn còn phải học ở trường, dù anh có ở thủ đô, em cũng chưa thể đến tìm anh được.”

Lục Hạo Đình thở dài: “Giá mà không bận như vậy thì tốt rồi.”

Cố Vân Tịch mỉm cười, không nói gì thêm.

Lục Hạo Đình chợt nhớ đến chuyện của mình: “Đúng rồi, anh nhờ Diệp Phồn tìm cho em một xưởng chế thuốc nhỏ, có kèm một phòng thí nghiệm. Sau này em có thể tự sản xuất các loại dược phẩm của mình.”

“Nếu em muốn mở bệnh viện hay phòng khám tư nhân, anh sẽ tìm địa điểm cho em luôn nhé?”

Cố Vân Tịch ngạc nhiên: “Anh đã chuẩn bị sẵn rồi sao?”

Anh cười đáp: “Tất nhiên! Thật ra, so với các ngành nghề khác, lợi thế lớn nhất của em vẫn là y học. Dù có tiền cũng không mua được nó.”

Cố Vân Tịch vui vẻ: “Em biết mà, chỉ là em còn quá trẻ, người ta có lẽ sẽ không tin tưởng em. Hơn nữa, trước đó em cố ý giấu mình, căn bản không có nhiều người biết năng lực của em.”

Đúng lúc này, điện thoại của Lục Hạo Đình reo lên. Nhìn màn hình, là bà nội gọi.

Anh liếc nhìn Cố Vân Tịch rồi bắt máy: “Alo! Bà nội!”

“Cháu ngoan à, giờ cháu đang ở Đại học Quốc Phòng đúng không?”

“Vâng ạ! Có chuyện gì không bà? Mấy ngày nữa cháu rảnh, cháu sẽ về ăn cơm với bà.”

“Thế thì tốt quá! Lâu rồi bà không gặp cháu. Nhưng này, cháu không cần về đâu, nói địa điểm đi, bà ra ngoài gặp cháu cũng được, mình ăn ngoài, không cần về đại viện.”

Lục Hạo Đình ngập ngừng: “Sao vậy bà?”

Bà Lục hừ một tiếng: “Vì chuyện này bà mới gọi cháu đây! Bà nói cháu biết, dạo này phải cẩn thận đấy, đừng để con bé nhà Đỗ gia kia tính kế. Không biết nó nghe ở đâu mà biết cháu đã về, ngày nào cũng ăn mặc lồng lộn, lượn lờ quanh Đại học Quốc pHòng mong tình cờ gặp cháu.”

“Bà đã vất vả nuôi lớn củ cải trắng mập mạp như cháu, đừng để heo gặm mất đấy!”

Lục Hạo Đình: “...”

Cố Vân Tịch: “...”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.