Hôn Nhân Tái Sinh: Lục Thiếu Cưng Chiều Cô Vợ Bác Sĩ Bí Ẩn Tận Trời

Chương 485: Chương 485




Cố Vân Tịch suýt cười thành tiếng.

Lục Hạo Đình nhìn cô gái nhỏ trong lòng mình, khẽ chạm vào mũi, rồi nói vào điện thoại: “Bà nội, làm gì có chuyện cháu dễ bị tính kế như vậy?”

Bà Lục hừ một tiếng: “Bà biết cháu thông minh, nhưng loại chuyện này cũng không bình thường. Chỉ cần sơ sẩy một chút thôi, coi như hỏng bét, đến lúc đó sẽ ảnh hưởng lớn đến cháu. Bà không muốn cháu trai tốt của bà bị loại con gái đó tính kế.”

“Dù sao cháu cũng phải cẩn thận. Những năm qua cháu ở bên ngoài. Khi còn nhỏ, mọi người trong đại viện chưa có nhiều mưu mô như bây giờ.”

“Bây giờ cháu càng ngày càng trưởng thành, sự nghiệp càng ngày càng nổi bật, tâm tư của đám người đó cũng bắt đầu không an phận. Hơn nữa, mấy đứa em trai dưới cháy cũng đang lớn dần, ánh mắt đổ dồn về Lục gia chúng ta ngày càng nhiều.”

Lục Hạo Đình cười: “Bà yên tâm, con cháu nhà chúng ta đều thông minh, sẽ không mang mấy chuyện rắc rối về khiến bà phiền lòng đâu.”

Bà Lục nói: “Không có thì tốt. Bà chẳng phải cũng vì lo cho tương lai của các cháu sao! Chuyện yêu đương, bạn gái, bà nội không những không phản đối, mà còn ủng hộ nữa kia. Nhưng dù sao cháu cũng phải tìm cho bà một cô gái tốt mang về nhà. Tóm lại, mấy cô gái trong đại viện ấy, bà không chấp ai hết.”

“Đúng là có vài cô gái tốt, nhưng cũng có không ít người suốt ngày nhìn chằm chằm vào cháu, chỉ mong biến cháu thành cây rút tiền, vào Lục gia hưởng vinh hoa phú quý! Bà vất vả nuôi lớn cháu đâu phải để cháu đi làm trâu làm ngựa cho người ta, mà còn bị xem là lẽ đương nhiên.”

Lục Hạo Đình dừng lại, cảm thấy giọng điệu của bà nội có gì không ổn.

“Bà nội, sao vậy ạ? Ai làm bà tức giận rồi?”

Bà Lục lại hừ hừ, nói: “Sao mà không tức được? Bà mới nghe được tin tức liên quan đến cái nhà Đỗ gia kia.”

“Chu Hồng Phương nhà Đỗ gia kia, gần đây cứ dò la về sản nghiệp của cháu, tính xem cháu một năm kiếm được bao nhiêu tiền, con gái bà ta gả đến thì mỗi năm có bao nhiêu tiền để tiêu xài! Đáng ghét thật, dám tính toán cháu trai bà, bà nhất định sẽ cho bà ta biết tay.”

Lục Hạo Đình: “...”

Bà Lục nói tiếp: “Thật ra, trước đây Chu Hồng Phương đã để ý đến cháu rồi. Chỉ là lúc đó cháu ở bên ngoài, Diệp Phồn bọn nó lúc đó còn chưa phát triển mạnh mẽ như bây giờ. Những năm gần đây, mọi thứ càng ngày càng tốt, bà ta bám riết không buông, cuối cùng cũng moi được chút thông tin. Mấy ngày trước con gái bà ta vừa về nhà, sau đó lại nhanh chóng rời đi.”

“Bà đã hỏi thăm kỹ rồi, Đỗ Nhã Sanh kia gần đây cứ ở lại Đại học Quốc Phòng, giờ vẫn còn nghỉ hè đấy! Con bé đó trước đây nghỉ hè toàn ở nhà ngồi điều hòa mát lạnh, có bao giờ ở lại trường làm việc như vậy?”

“Hừ! Nó nhắm vào cháu đó, cháu phải cẩn thận đấy. Nếu có dám bám lấy cháu thật thì đừng khách khí, cứ ra tay mạnh vào. Nếu không sẽ có nhiều đứa con gái khác học theo, nghĩ rằng cháu dễ tiếp cận.”

“Cháu cứ dứt khoát xử lý, như vậy đám còn lại tự khắc không dám bám lấy cháu nữa. Đừng có khách khí, hiểu chưa?”

Lục Hạo Đình bật cười: “Cháu biết rồi bà, bà cứ yên tâm, cháu nhất định sẽ tự bảo vệ mình, được rồi chứ ạ?”

“Vậy còn tạm được!”

Trong lòng Lục Hạo Đình vừa cảm động vừa buồn cười: “Bà nội, tin tức của bà cũng nhanh quá đó! Ngay cả chuyện này bà cũng biết!”

Bà Lục lập tức đắc ý: “Đương nhiên rồi! Bà sống hơn nửa đời người trong đại viện này, ai mà bà không rõ chứ? Bà nội các cháu quan hệ rộng lắm đấy! Nhất định sẽ bảo vệ các cháu!”

Lục Hạo Đình: “...”

Bà nội anh đúng là lão làng, thành tinh rồi. Bây giờ, trong đại viện này, bà thực sự sống hơn nửa đời người, những người trong đó, bà đều đã nhìn thấu suốt mấy chục năm, quả thực hiểu rõ vô cùng.

“Nếu có thời gian, cháu sẽ về ăn cơm với bà.”

Nói với bà mấy câu nữa, hẹn thời gian gặp mặt, Lục Hạo Đình mới cúp máy.

Anh cúi xuống, thấy cô gái nhỏ trong lòng đang tủm tỉm nhìn mình cười.

“Thật vất vả mới nuôi lớn củ cải trắng mập mạp, đừng để heo gặm mất. Anh nói xem, hai chúng ta, là em gặp hay là anh gặm đây?”

Cố Vân Tịch cười hì hì hỏi.

Lục Hạo Đình cười khẽ, ngón tay nâng cằm cô lên: “Em cũng là củ cải trắng mập mạp mà anh vất vả nuôi lớn, đương nhiên phải để lại cho mình rồi!”

Nói rồi, nụ hôn triền miên rơi xuống.

Buổi trưa hôm đó, Lục Hạo Đình không rời đi, tất nhiên Cố Vân Tịch cũng ở lại với anh.

Khó khăn lắm hai người mới có thời gian bên nhau, Lục Hạo Đình đương nhiên không muốn để cô rời đi.

Hai ngày sau, Lục Hạo Đình đỡ bận hơn, anh tranh thủ thời gian về Lục gia, ở lại dùng bữa với bà nội. Thời gian còn lại, anh tập trung sửa lại nơi ở của mình.

Mặc dù anh và Vân Tịch đã kết hôn, nhưng đến giờ anh vẫn chưa cho cô một ngôi nhà thực sự.

Trước đây ở Giang Châu, ít nhất họ còn có căn hộ ở Giang Châu Đế Cảnh làm nơi ở lâu dài. Nhưng bây giờ ở Đế đô lại chẳng có gì.

Hiện tại, Vân Tịch chỉ có thể ở trong ký túc xá.

Người việc học ở trường, cô còn làm những việc mình yêu thích, nhưng khi ra ngoài, cả một chỗ ở cố định cũng không có.

Ở Đế đô, ngoài nhà ở đại viện Lục gia, thực ra Lục Hạo Đình có vài bất động sản dưới tên mình. Tất cả đều là kết quả từ những thương vụ thành công của anh và đám anh em Diệp Phồn, mọi người cũng góp tiền mua.

Sau khi chọn đi chọn lại, cuối cùng Lục Hạo Đình quyết định chọn căn nhà ở khu Tĩnh Thủy Loan bên hồ Tịnh Thủy, coi đó là nhà ở lâu dài sau này của anh và Vân Tịch.

Hồ Tịnh Thủy không lớn, thực ra chỉ là một hồ nhân tạo, nhưng cảnh quan xung quanh lại vô cùng đẹp mắt.

Khi mua căn nhà này, Lục Hạo Đình không có ý định đầu tư, mà chỉ muốn giữ lại làm nơi ở cho gia đình mình. Vì vậy, nội thất bên trong được trang trí khá đơn giản.

Lần này, chỉ cần sửa sang lại một chút, là có thể dọn vào ở ngay.

Căn nhà này là biệt thự ba tầng, vị trí đắc địa. Đứng trên ban công, có thể ngắm nhìn toàn cảnh hồ Tịnh Thủy, phong cảnh vô cùng hữu tình.

Anh gọi công ty trang trí đến, biến toàn bộ tầng ba thành phòng chứa quần áo, phòng trang điểm cho Cố Vân Tịch. Tầng hai là phòng ngủ và thư phòng của họ.

Tầng một được bố trí làm khu vực nghỉ ngơi, cùng với phòng tập vũ đạo, phòng đàn và cả phòng dược liệu dành riêng cho Cố Vân Tịch.

Tiện thể, anh cũng chuẩn bị ba phòng họp với kích cỡ khác nhau.

Cuối cùng, anh cho sửa sang lại khu vườn trước và sau nhà, chỉ trong ba ngày, mọi thứ đã hoàn tất.

Hôm ấy, sau thời gian dài Cố Vân Tịch huấn luyện ở trường, cuối cùng cũng có một ngày nghỉ ngơi thực sự.

Cô rời khỏi trường, đi tìm Lâm Thâm, vừa để xem tình hình vụ việc liên quan đến Lương Thi Hàm, vừa để gặp gỡ những tài năng mới chuẩn bị ký hợp đồng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.