Hôn Nhân Tái Sinh: Lục Thiếu Cưng Chiều Cô Vợ Bác Sĩ Bí Ẩn Tận Trời

Chương 487: Chương 487




Tĩnh Thủy Loan là một trong những khu dân cư có môi trường sống tốt nhất ở Đế Đô, nơi mà dù có tiền cũng chưa chắc mua được nhà.

Khi chiếc xe tiến vào cổng chính của khu biệt thự, trong lòng Cố Vân Tịch bỗng nhiên dâng lên cảm giác hồi hộp.

Cô biết, Lục Hạo Đình muốn dẫn cô đến đây vì lý do gì.

Cô nhớ rõ ở kiếp trước, sau khi cô đến Đế Đô phát triển sự nghiệp, Lục Hạo Đình từng nói với cô rằng anh có một căn nhà ở đây, muốn cô đến ở và coi nơi đó như là mái ấm sau này của hai người.

Nhưng, cô chưa bao giờ đến đó.

Nơi này không phải là chỗ mà người bình thường có thể dễ dàng bước vào. Khi đó, cô vừa nhạy cảm lại vừa tự ti, không muốn tới vì cảm thấy nơi này khiến mình gò bó, giống như bản thân không xứng đáng với Lục Hạo Đình.

Vì vậy, cô vẫn luôn tránh né, cũng không biết nơi này thực sự ra sao.

Vậy mà kiếp này, anh đã muốn đưa cô đến đây nhanh như vậy rồi sao?

Thấy sắc mặt Cố Vân Tịch có chút khác thường, Lục Hạo Đình nhẹ nhàng hỏi:

"Em sao vậy?"

"Hả?" Cố Vân Tịch giật mình thoát khỏi dòng suy nghĩ, "Không... Không có gì đâu, em chỉ thấy tò mò thôi."

Lục Hạo Đình bật cười: "Sắp tới rồi, để xem em có thích hay không nhé!"

"Vâng!"

Chiếc xe nhanh chóng dừng lại trước căn biệt thự. Lục Hạo Đình cùng Cố Vân Tịch bước xuống, cô không ngừng quan sát khung cảnh xung quanh.

Lục Hạo Đình tiến tới, nắm lấy tay cô, dẫn cô vào bên trong.

Bên trong biệt thự được trang trí khá đơn giản.

Nhìn quanh, nơi này thực sự chỉ là một ngôi nhà đúng nghĩa. Không có cảm giác xa hoa lộng lẫy, cũng không có sự phô trương cố ý, dù mọi thứ đều rất tinh tế nhưng vẫn toát lên sự ấm áp dễ chịu.

Lục Hạo Đình vừa dẫn cô tham quan vừa giới thiệu: "Tầng một anh chuẩn bị phòng tập vũ đạo, phòng y tế, phòng họp và vài không gian thư giãn khác. Tầng hai là phòng ngủ và thư phòng. Tầng ba thì hoàn toàn là phòng chứa quần áo của em. Sân sau còn có hồ bơi và một khu vườn nhỏ. Xem thử em có thích không?"

Cố Vân Tịch nhìn quanh một vòng, trong lòng tràn đầy niềm yêu thích.

Cô thực sự rất thích nơi này!

Lục Hạo Đình đặt chiếc chìa khóa vào tay Cố Vân Tịch, khẽ nói: "Nơi này là anh mới sắp xếp xong trong hai ngày qua. Từ nay, đây sẽ là nhà của chúng ta!"

"Nhà...?" Cố Vân Tịch ngẩn ngơ, không khỏi ngạc nhiên.

Cả cuộc đời này, cô chưa từng thực sự có một ngôi nhà đúng nghĩa, hoặc ít nhất là chưa bao giờ cảm nhận được cảm giác thuộc về một mái ấm.

Ngay cả căn hộ ở Giang Châu Đế Cảnh trước đây, đối với cô cũng chỉ giống như một chỗ ở tạm thời, một nơi dừng chân ổn định, chứ chưa từng nghĩ đó là "nhà".

Lục Hạo Đình nhẹ nhàng xoa đầu cô, dịu dàng nói: "Đúng vậy! Từ nay, nơi này chính là nhà của chúng ta. Em sẽ ở lại Đế Đô trong thời gian dài, vậy thì nơi này sẽ là ngôi nhà đích thực của em. Sau mỗi ngày làm việc mệt mỏi, nhớ về nhà nghỉ ngơi nhé."

"Đợi khi anh được điều về đây, ngoài thời gian làm việc, anh cũng sẽ ở đây, ở bên cạnh em, được không?"

Cố Vân Tịch nhìn chằm chằm vào chiếc chìa khóa trong tay, trong lòng ngổn ngang cảm xúc, đến mức không thốt nên lời.

"Sao thế?" Lục Hạo Đình cúi xuống hỏi.

Mắt cô đỏ hoe, nhưng nụ cười lại ngọt ngào vô cùng: "Không có gì... chỉ là... em rất vui. Vậy thì từ nay em sẽ ở đây, anh trở lại cũng phải ở đây với em nhé!"

"Được!"

"Em muốn trồng ít nho trong sân, cả mơ nữa, thêm vài cây đào, như vậy vừa có trái cây ăn, vừa có hoa nở đẹp mắt."

"Em còn muốn trồng hoa hồng, đủ loại màu sắc, cả hoa bách hợp, hoa nguyệt quý, hoa cúc, hoa mai... Như vậy bốn mùa trong vườn đều sẽ có hoa tươi rực rỡ. À, còn nữa, em muốn trồng một ít rau củ, tự mình trồng rồi tự mình ăn."

"Được!"

"Em cũng muốn nuôi hai chú cún, thêm một chú mèo nữa. Như vậy những lúc rảnh rỗi, em có thể dắt chó đi dạo quanh Tĩnh Thủy Loan, anh thấy được không?"

Ánh mắt Lục Hạo Đình tràn đầy yêu chiều nhìn cô: "Được! Chỉ cần em thích, thế nào cũng được. Hơn nữa, như thế này mới thực sự giống một ngôi nhà!"

Cố Vân Tịch hét lên vui sướng, nhảy lên hôn một cái lên má anh, rồi nhanh chóng chạy ra sân: "Em ra xem thử chỗ nào trồng cây, chỗ nào trồng hoa nhé!"

Nhìn thấy Cố Vân Tịch vui vẻ như một đứa trẻ, Lục Hạo Đình thực sự cảm thấy anh nên đưa cô đến đây sớm hơn.

Anh cũng muốn chạy theo cô, nhưng đúng lúc đó, điện thoại reo lên. Là Giang Minh Hàn gọi đến.

"Alô!"

"Đại ca!" Giọng Giang Minh Hàn uể oải vô cùng.

Lục Hạo Đình nhìn Cố Vân Tịch đang tung tăng khắp sân, đứng dưới hành lang rồi hỏi: "Sao thế? Nghe giọng cậu có vẻ không ổn lắm nhỉ?"

Ở đầu dây bên kia, Giang Minh Hàn tỏ ra vô cùng tủi thân: "Đại ca, anh đang ở đâu vậy? Em không muốn ở chung với Tam ca nữa đâu. Quá đáng lắm rồi! Anh ấy đang bắt nạt em mà!"

Lục Hạo Đình: "..."

"Trước đây, không phải em cùng Tam ca hợp tác một dự án sao? Em... Anh ấy là Tam ca của em mà! Em tin tưởng anh ấy như vậy, kết quả là anh ấy lại gài bẫy em! Em..."

"Ai gài bẫy cậu chứ? Rõ ràng là cậu ngốc đến mức bị người ta lừa! Anh còn giúp cậu đòi lại công bằng, cậu còn dám trách anh à?"

Giang Minh Hàn còn đang than thở, đột nhiên trong điện thoại vang lên giọng của Diệp Phồn, nghe có vẻ hai người họ đang ở cùng nhau.

Giang Minh Hàn không hài lòng, nói: "Nếu không phải em phối hợp, anh có thể lật ngược tình thế sao? Bây giờ đến một chút lợi nhuận cũng không chia cho em. Thật quá đáng! Rõ ràng anh thấy em nhỏ tuổi nên bắt nạt em."

Diệp Phồn nghe vậy liền nổi giận: "Móa nó! Chính cậu làm sai, anh còn không được phép phạt cậu sao? Nếu không để cậu nhớ đời, lần sau cậu lại mắc sai lầm. Lần này nếu không phải anh giúp, e rằng cậu đã mất cả chì lẫn chài rồi."

"Ai mất cả chì lẫn chài chứ? Anh đừng có nói bừa!"

"Ơ hay! Anh nói sai chắc? Nếu không có anh đây giúp đỡ, có khi bây giờ cậu đã bị phú bà nào đó bắt lên giường rồi ấy chứ... Cậu..."

"Aaaaa! Anh im miệng đi..."

Trong điện thoại lập tức truyền đến tiếng xô xát hỗn loạn.

Lục Hạo Đình nhíu mày, trong lòng thầm nghĩ: "Những lời vừa rồi... đúng là có không ít thông tin!"

"Phú bà...?"


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.