Một lát sau, cuối cùng trong điện thoại cũng vang lên giọng của Giang Minh Hàn.
"Đại ca, anh đừng nghe anh ấy nói linh tinh! Em thông minh lanh lợi, anh minh thần võ thế này, trên thương trường bao nhiêu năm nay làm gì có chuyện bị người khác hãm hại chứ? Tất cả đều là Tam ca nói bậy, anh ấy cố ý bôi xấu hình tượng của em đấy! Anh không được tin, tuyệt đối không được tin nha nha nha!"
Lục Hạo Đình: "..."
Xem ra, nhóc này đúng là vừa bị người ta bắt nạt rồi!
Lục Hạo Đình ánh mắt trầm xuống, còn chưa kịp nói gì thì điện thoại đã bị Diệp Phồn giật lấy.
"Anh rảnh không? Ra ngoài uống rượu đi! Tiện thể bàn chút về định hướng phát triển công ty trong tương lai. À đúng rồi, lần trước anh nhờ em tìm chỗ, em tìm được một nơi khá ổn, để em gửi cho anh xem. Anh đưa Vân Tịch xem thử, xem cô ấy có thích không."
"Hai người các cậu đang ở đâu vậy?" Lục Hạo Đình hỏi.
"Biệt thự Tĩnh Thủy Loan."
Lục Hạo Đình nhướn mày: "Trùng hợp thế, anh cũng đang ở đây. Hôm nay anh với Vân Tịch được nghỉ, dẫn cô ấy đến xem nhà. Hai đứa qua đây đi, giữa trưa cùng nhau ăn cơm."
Diệp Phồn cúp điện thoại, rất nhanh cùng Giang Minh Hàn đã xuất hiện ở nhà Lục Hạo Đình.
Biệt thự Tĩnh Thủy Loan có cảnh đẹp, lúc trước khi mua, Lục Hạo Đình và Diệp Phồn mỗi người mua một căn. Khi đó, sự nghiệp của Giang Minh Hàn và Đường Lạc mới bắt đầu khởi sắc, tài chính không đủ nên đành bỏ qua cơ hội mua nhà ở đây.
Đến nhà Lục Hạo Đình, nhìn thấy căn biệt thự được trang trí mới tinh, Diệp Phồn bật cười:
"Tốc độ cũng nhanh đấy! Làm từ bao giờ vậy?"
Lục Hạo Đình dẫn họ ra xe lấy đồ, nói: "Mới sửa lại hai ngày nay thôi. Sau này Vân Tịch sẽ ở lại Đế Đô, nơi này coi như là nhà của bọn anh, sau này sẽ ở đây thường xuyên."
Diệp Phồn nhíu mày: "Nhà sao?"
Lục Hạo Đình vẫy tay gọi họ lại gần.
Hai người đi theo Lục Hạo Đình đến phía sau cốp xe, mở ra thì thấy bên trong chất đầy cây hoa non.
Diệp Phồn: "..."
Giang Minh Hàn: "..."
Giang Minh Hàn ngơ ngác nhìn Lục Hạo Đình: "Đại... đại ca, anh định trồng hoa thật à?"
Trong mắt anh ta, đại ca mình là người quyết đoán trên thương trường, bình thường chỉ cần một lời nói cũng đủ làm kẻ khác phải nể sợ. Một người vừa mạnh mẽ vừa uy phong như thế... Bây giờ lại muốn trồng hoa sao?
Lục Hạo Đình nhìn cậu một cái, thấy biểu cảm kỳ quái ấy cũng không hiểu lắm: "Chị dâu của cậu thích mà! Con gái chẳng phải đều thích những thứ này sao?"
Giang Minh Hàn: "..."
Nên vui hay nên buồn đây?
Đại ca vẫn là đại ca, vẫn không thích trồng hoa!
Nhưng vì một cô gái mà anh ấy lại chịu mua cây non về trồng!
"Nhanh, giúp anh mang hết ra vườn sau đi." Lục Hạo Đình dứt lời, dẫn đầu bê một thùng cây tiến vào nhà.
Diệp Phồn mỉm cười, cũng đi theo chuyển đồ. Giang Minh Hàn đành chịu, chỉ có thể lẽo đẽo theo sau.
Khi mọi người mang đồ ra đến vườn sau, Lục Hạo Đình vừa đặt đồ xuống thì Cố Vân Tịch đã hào hứng lao vào lòng anh: "Anh Hạo Đình, em đã lên kế hoạch xong rồi! Ở chỗ kia mình trồng hoa, chỗ này thì trồng cây ăn quả, còn góc này nữa, mình có thể trồng rau, được không?"
Lục Hạo Đình chỉ tay về đống cây non trên mặt đất, ánh mắt Cố Vân Tịch lập tức sáng bừng lên: "Anh chuẩn bị hết rồi sao? Mua lúc nào thế?"
Vừa bê đồ đến chỗ cô định trồng, Lục Hạo Đình vừa cười đáp: "Anh đoán em sẽ thích nên đã chuẩn bị sẵn từ trước rồi. Để trong cốp xe suốt, vậy mà em không để ý thấy."
"Ông xã, anh thật là tuyệt vời!"
Phía sau, Diệp Phồn và Giang Minh Hàn mỗi người ôm một thùng cây, nhìn hai người tình tứ phía trước mà lòng không khỏi chua xót.
Giang Minh Hàn ấm ức nói: "Anh nói xem, Cố Vân Tịch có thấy chúng ta tồn tại không?"
Diệp Phồn lắc đầu: "Hình như là không... nhưng... chắc cũng thấy đấy!"
Giang Minh Hàn: "..."
Anh ta nhìn chằm chằm bóng lưng của đại ca mình:"Cảm giác đại ca thay đổi rồi!"
Diệp Phồn gật gù: "Anh cũng thấy vậy, anh ấy thay đổi thật rồi!"
Giang Minh Hàn hậm hực: "Biến thành ngốc!"
Diệp Phồn bật cười: "Yêu vào rồi thì ai cũng ngốc cả."
Giang Minh Hàn nghi ngờ: "Thật sao? Anh thông minh như vậy, chi bằng nhân lúc đại ca đang ngốc, lừa anh ấy một vố? Anh ấy nhiều tiền lắm đó!"
Diệp Phồn quay lại nhìn anh ta, ánh mắt đầy thương hại: "Đồ ngốc! Anh đã nói cậu đần mà cậu không tin. Anh bảo yêu vào thì trí thông minh bằng không, nhưng anh ấy yêu Cố Vân Tịch, chứ đâu phải yêu anh, sao anh lừa được anh ấy?"
Giang Minh Hàn: "..."
Anh ta lắp bắp: "Ý của anh là... chỉ có Cố Vân Tịch mới lừa được đại ca?"
Diệp Phồn gật đầu chắc nịch: "Ừm!"
Giang Minh Hàn lập tức muốn khóc: "Anh nói linh tinh! Đại ca đối với chúng ta tốt như vậy, tại sao Cố Vân Tịch có thể lừa được anh ấy mà chúng ta lại không được?"
Diệp Phồn: "..."
Giang Minh Hàn kiên quyết: "Em nói cho anh biết, đại ca vẫn là đại ca của chúng ta! Cho dù có Cố Vân Tịch ở bên, anh ấy cũng sẽ không vì sắc bỏ bạn đâu!"
"Ê, hai người các cậu lề mề cái gì vậy? Nhanh đi xách hai thùng nước tới đây!" Lục Hạo Đình quay lại gọi.
Giang Minh Hàn: "..."
Diệp Phồn: "..."
Hai người đành chịu, mang thùng cây đến trước mặt Cố Vân Tịch và Lục Hạo Đình, sau đó lại tất tả đi xách nước.
Mỗi người một thùng nước, vừa trở lại, Giang Minh Hàn đã kêu lên: "Đại ca, cũng trưa rồi đấy! Em đói quá, ăn cơm trước đi!"
Lục Hạo Đình quay sang nhìn Cố Vân Tịch: "Vân Tịch, em có đói không? Hay là mình ăn cơm trước nhé?"
Cố Vân Tịch đang mải mê hứng khởi, nghe vậy ngẩng đầu lên: "Hả? Em không đói đâu! Sáng nay ăn nhiều lắm rồi, giờ vẫn chưa thấy đói chút nào. Để em trồng hết đám hoa này rồi tính tiếp!"
Lục Hạo Đình liền quay lại nói với Giang Minh Hàn: "Chị dâu cậu không đói, vậy tạm thời chưa ăn cơm. Chúng ta giúp cô ấy trồng hết mấy cây hoa trước đi."
Giang Minh Hàn: "..."
Nhưng mà... là em đói mà!