Buổi chiều, Lục Hạo Đình đưa Cố Vân Tịch đến công ty. Bên phía Lâm Thâm đã chuẩn bị xong xuôi. Cố Vân Tịch hỏi: "Người đã đến đủ chưa?"
"Rồi, tất cả đang đợi trong phòng họp."
Hai người bước vào một phòng họp nhỏ, bên trong đã có mười người đang chờ.
Sáu cô gái, bốn chàng trai.
Ai cũng còn khá trẻ, có người vẫn còn đi học, có người đã có chút kinh nghiệm diễn xuất, nhưng hầu hết chỉ toàn vai phụ nhỏ lẻ.
Trong số sáu cô gái, có bốn người có ngoại hình khá nổi bật, hai người còn lại thì bình thường hơn một chút. Còn trong bốn chàng trai, chỉ có một người nhan sắc tạm ổn.
Hết cách, nghề diễn dù không đòi hỏi quá khắt khe về ngoại hình, nhưng thứ đập vào mắt đầu tiên vẫn là diện mạo. Người có ngoại hình xuất sắc thì tạo ấn tượng mạnh hơn. Vì thế, khi lựa chọn diễn viên, Lâm Thâm ưu tiên tìm những người có nhan sắc nổi bật trước.
Trong số các nam sinh, có một người trông khá bình thường, lại lớn tuổi hơn hẳn – đã 32.
Người này họ Tần, tên Tần Trăn.
Cố Vân Tịch biết anh ta. Kiếp trước, Tần Trăn từng lăn lộn trong giới giải trí nhưng mãi không nổi tiếng.
Anh ta đóng rất nhiều vai phụ, dần dà kinh tế sa sút, gần như biến mất khỏi làng giải trí. Mãi đến năm 36 tuổi, anh ta bất ngờ nổi đình đám một lần, nhưng rồi cũng chỉ lóe sáng trong chốc lát trước khi dần dần chìm vào quên lãng.
Thực ra, diễn xuất của Tần Trăn vô cùng xuất sắc, nhưng vì ngoại hình không đủ nổi bật, lại thiếu cơ hội để được lăng xê và quảng bá, nên cuối cùng vẫn bị đào thải khỏi ngành giải trí.
Khi Cố Vân Tịch bước vào, những người trong phòng đồng loạt đứng lên.
Chỉ có một người vẫn ngồi im tại chỗ – một trong hai cô gái xinh đẹp nhất nhóm.
Hôm nay, Cố Vân Tịch mặc một bộ đồ công sở đơn giản gồm quần dài màu đen, áo sơ mi trắng phối cùng áo vest không tay màu đen. Thiết kế cầu vai đơn giản, thắt lưng ôm gọn vòng eo.
Tuy đơn giản nhưng lại toát lên vẻ chững chạc, không hề khiến cô trông già dặn mà ngược lại còn đầy sức sống của tuổi trẻ.
Mái tóc uốn xoăn nhẹ, phần tóc hai bên được chải gọn ra sau, buộc thấp ở sau gáy, để lộ vầng trán láng mịn và chiếc cổ thon dài.
Trẻ trung nhưng không kém phần nghiêm túc.
Chững chạc nhưng hoàn toàn không cứng nhắc!
Dáng vẻ của Cố Vân Tịch lúc này toát lên vẻ đẹp đầy quyền uy, khiến người khác không khỏi e dè. Vừa bước vào, ánh mắt cô lập tức dừng lại trên người Tần Trăn, hoàn toàn phớt lờ cô gái vẫn ngồi im nãy giờ, thậm chí không thèm liếc mắt lấy một lần.
Cô gái kia trông khoảng hai mươi tuổi, nhan sắc xinh đẹp nhưng gương mặt đã qua chỉnh sửa khá nhiều.
Cố Vân Tịch ngồi xuống trước mặt mọi người, ra hiệu cho họ cũng ngồi xuống theo.
"Không cần căng thẳng, cứ tự nhiên. Để tôi giới thiệu trước, tôi là Cố Vân Tịch. Đây là phòng làm việc của tôi, đồng thời cũng là một bộ phận thuộc tập đoàn Vân Thượng – truyền thông Vân Thượng. Tôi đã xem qua hồ sơ của các bạn, bây giờ tôi sẽ đặt một số câu hỏi cho từng người. Bắt đầu từ anh trước."
Cô nhìn về phía Tần Trăn: "Tiền bối, anh đã ở trong giới nhiều năm rồi, chắc cũng hiểu rõ nếu không ký hợp đồng với một công ty lớn thì danh tiếng và năng lực nghiệp vụ của nghệ sĩ trong phòng làm việc cá nhân là vô cùng quan trọng. Tôi chỉ mới bắt đầu gây dựng sự nghiệp, vậy tại sao anh lại chọn đến đây?"
Bị hỏi đầu tiên, Tần Trăn thoáng sững sờ!
Dù ở bất cứ đâu, anh ta gần như luôn là người bị lãng quên. Trong ngành này, khả năng thể hiện bản thân vô cùng quan trọng, nhưng anh lại không giỏi điều đó. Ngoài diễn xuất, những mặt khác anh ta đều thua kém người khác.
Đây là lần đầu tiên anh được chú ý ngay từ câu hỏi đầu tiên. Đặc biệt, Cố Vân Tịch còn gọi anh là "tiền bối".
Tần Trăn vừa định mở miệng trả lời thì cô gái kia bỗng bật cười đầy khinh miệt.
"Cái này mà cũng phải hỏi sao? Chắc chắn là vì ở chỗ ông chủ cũ lăn lộn không nổi nữa chứ gì! Nếu không, ai lại đến cái nơi nhỏ bé như thế này?"
Sắc mặt Tần Trăn lập tức tái nhợt.
Cô ta nói đúng. Anh thực sự đã không thể tiếp tục trụ lại công ty cũ.
Trước đây, anh từng là diễn viên của Quang Diệu, nhưng bao năm qua vẫn chẳng có chút danh tiếng nào. Đừng nói đến việc trở thành ngôi sao, ngay cả trong giới diễn viên bình thường, cũng chẳng ai nhớ đến anh.
Những vai phụ anh từng đóng, gần như không ai để tâm.
Đến khi hợp đồng sắp hết hạn, anh lại vô tình đắc tội với một lãnh đạo cấp cao trong công ty và bị đuổi thẳng. Tin tức này lan truyền trong giới, ai cũng biết anh bị "phong sát".
Những người biết chuyện này đương nhiên sẽ không thuê anh, bởi bản thân anh chẳng có giá trị gì.
Bên kia, đối thủ của Quang Diệu – giải trí Thịnh Thế, lại đang tập trung đào tạo các ngôi sao trẻ có lượng fan đông đảo. Dòng nghệ sĩ này mang tính thương mại cao, dễ dàng kiếm tiền hơn.
Còn anh, một người chẳng có danh tiếng, họ thậm chí còn không buồn cân nhắc.
Anh không có thu nhập ổn định, lại còn phải nuôi con gái và cha mẹ già. Không có việc làm là không được.
Sau khi tìm kiếm khắp nơi mà không có ai nhận, anh mới quyết định đến thử vận may với Cố Vân Tịch.
Một phần vì không còn lựa chọn nào khác, phần khác vì dù Cố Vân Tịch chưa có nhiều tác phẩm, nhưng hình tượng của cô trước công chúng lại vô cùng tốt.
Bộ phim Thịnh Thế Vương Phi sắp được quảng bá, khả năng cao sẽ giúp cô trở nên nổi tiếng. Hơn nữa, loạt phim về đặc vụ mà cô tham gia gần đây cũng khá thành công, trong hai năm tới, chắc chắn sự nghiệp cô sẽ có bước tiến lớn.
Anh đến đây chỉ để thử vận may.
Không mong cầu nổi tiếng hay thành công rực rỡ, chỉ cần có công việc, có thể kiếm tiền nuôi gia đình là đủ.
Cô gái này từ khi ra mắt, dù bề ngoài trông có vẻ không có bối cảnh gì đặc biệt, nhưng tài nguyên lại dồi dào đến mức đáng kinh ngạc. Trong suốt hơn mười năm qua của giới giải trí, cô chính là người nổi tiếng nhanh nhất. Biết đâu, cô có thể cho anh một chút hy vọng để tiếp tục con đường này?
Tần Trăn không ngờ vừa mới đến đã bị người khác chèn ép như vậy, khiến anh có chút căng thẳng.
Lúc này, Cố Vân Tịch mới quay sang nhìn thẳng vào cô gái vừa lên tiếng.
"Vậy còn cô? Chẳng lẽ cũng là vì không trụ nổi ở nơi khác nên mới tìm đến chỗ nhỏ bé này của tôi?"