Diệp Phồn tiếp tục nói: “Sau này gặp được cô gái mình thích thì phải nhanh tay theo đuổi, phải chiều chuộng cô ấy, nghe lời cô ấy. Cô ấy muốn gì thì cho nấy, kể cả khi cô ấy chưa nói ra, chỉ cần là thứ cô ấy thích hay cần, cậu cũng phải chuẩn bị sẵn sàng mà đưa cho cô ấy ngay lập tức.”
“Nếu cô ấy giận dỗi thì cậu phải dỗ dành, dù cô ấy có sai cũng không được trách móc. Nói chung là, vợ thì phải cưng như con gái ruột. Địa vị của đàn ông chỉ để thể hiện bên ngoài thôi, chứ trong nhà thì đừng có mong được oai phong gì đâu...”
“Được rồi, được rồi...” Giang Minh Hàn vội vàng ngắt lời Diệp Phồn, “Sao em nghe cứ như là đi rước về một bà tổ cô vậy?”
Diệp Phồn gật đầu, “Đúng rồi, chính xác là rước về một bà tổ đấy!”
Giang Minh Hàn bật cười, “Ha ha! Em thì không đời nào đâu! Tương lai chắc chắn là các cô gái phải đổ xô theo đuổi em, em chọn được người ưng ý rồi mới cưới về.”
Diệp Phồn liếc nhìn anh một cái, “Cậu tự tin vậy sao?”
Giang Minh Hàn đầy vẻ tự tin, nói: “Tất nhiên rồi! Em còn trẻ thế này, lại đẹp trai, xuất thân tốt, sự nghiệp cũng có thành tựu. Muốn gì có nấy, là thanh niên chất lượng cao. Cứ nhìn xem, cả đống cô gái sẽ xếp hàng dài chờ để được gả cho em, cần gì em phải đi theo đuổi ai chứ? Nực cười!”
Ánh mắt Diệp Phồn bỗng trở nên quái lạ, anh ta nhìn Giang Minh Hàn rồi nói:
“Đại ca anh điều kiện còn tốt hơn cậu nhiều, thế mà không phải anh ấy theo đuổi Cố Vân Tịch sao!”
Sắc mặt Giang Minh Hàn lập tức đơ ra.
Diệp Phồn cười, đưa tay vỗ vai Giang Minh Hàn, kết quả là đụng ngay vào một mảng bùn trên vai anh ta.
“Nhóc con, để xem cậu còn kiêu ngạo đến khi nào. Anh chờ đến lúc cậu đi theo đuổi con gái rồi xem bộ dạng sẽ ra sao. Chúng ta cá cược đi, anh cược tương lai cậu nhất định sẽ bị một cô gái nắm trong lòng bàn tay, bị người ta hành cho thê thảm, vậy mà vẫn cam tâm tình nguyện đuổi theo không buông.”
Giang Minh Hàn rùng mình, không hiểu sao lại nổi hết cả da gà: “Anh... Anh có phải anh em tốt không vậy? Nói vậy chẳng phải đang nguyền rủa em sao?”
Diệp Phồn chỉ mỉm cười, không nói thêm lời nào.
Tiểu Tứ và Đường Lạc không giống nhau. Thằng nhóc này đơn giản là chưa thông suốt, trong số mấy anh em, Tiểu Tứ là đứa ngây ngô nhất, cuộc sống cũng đơn giản nhất.
Bản tính của nó không xấu, chỉ là đầu óc chưa thông, hơn nữa còn bị Đường Lạc dẫn lệch hướng một chút. Chờ đến khi trải đời nhiều hơn, có lẽ sẽ khác đi rất nhiều.
Vì vậy, Diệp Phồn vẫn luôn coi nó như anh em thực sự.
Bận rộn gần cả tiếng đồng hồ, cuối cùng bên Cố Vân Tịch cũng trồng xong hết đám hoa non. Bên này, Giang Minh Hàn và Diệp Phồn cũng nhổ cỏ gần xong. Lục Hạo Đình lên tiếng:
“Được rồi, đi ăn cơm thôi.”
Giang Minh Hàn lập tức như được đại xá, vội vàng đứng dậy chạy ngay vào nhà.
Mọi người dọn dẹp một chút rồi rửa mặt. Lục Hạo Đình thấy Cố Vân Tịch mồ hôi nhễ nhại, trên người còn dính không ít bùn đất, liền nói với cô: “Em lên lầu tắm rửa, thay bộ đồ sạch sẽ đi. Anh vào bếp chuẩn bị nấu cơm.”
Cố Vân Tịch ngoan ngoãn gật đầu rồi lên lầu.
Giang Minh Hàn trố mắt ngạc nhiên: “Đại... đại ca, anh tự nấu cơm thật sao?”
Lục Hạo Đình gật đầu, “Ừ, ở nhà mình mà, lần đầu đến, tất nhiên phải tự nấu rồi.”
Giang Minh Hàn: “...”
Mà bi kịch vẫn chưa dừng lại ở đó.
Lục Hạo Đình phất tay gọi: “Mau lại đây giúp một tay, chị dâu cậu đói rồi, đừng để cô ấy chờ lâu.”
Giang Minh Hàn: “...”
Trong bếp, Lục Hạo Đình buộc tạp dề, bắt đầu nấu nướng.
Đồ dùng nhà bếp đều mới tinh, nhưng trước đó anh đã rửa qua một lượt, có thể dùng ngay.
Anh lấy rau củ từ trong tủ lạnh ra, đưa cho Diệp Phồn và Giang Minh Hàn:
“Rửa sạch đi!”
Diệp Phồn: “...”
Giang Minh Hàn: “...”
Thấy hai đứa cứ đứng đực ra đó, Lục Hạo Đình nghiêm mặt nói: “Anh đang dạy các chú đấy. Học cái thú vui nấu nướng sớm chút đi. Sau này muốn có bao nhiêu cơ hội nấu cho vợ ăn cũng được. Làm vậy cô ấy sẽ càng yêu quý các chú hơn.”
Diệp Phồn: “...”
Giang Minh Hàn: “...”
Diệp Phồn rất nghe lời, ngoan ngoãn bắt đầu rửa rau. Có gì không hiểu liền hỏi Lục Hạo Đình, cũng phải thôi, từ trước đến giờ anh ta chưa từng vào bếp, đến nỗi có vài loại rau củ còn chẳng nhận ra nổi.
Còn Giang Minh Hàn thì đứng tròn mắt nhìn hết mọi thứ xung quanh. Anh ta không muốn làm, anh ta không biết nấu ăn, từ trước đến giờ chưa từng động vào việc bếp núc.
Cái củ này... là hành hay là tỏi vậy?
“Đại... đại ca, cái này... sao không thuê luôn bảo mẫu cho nhanh? Sao phải tự mình làm chi cho cực? Chừng này thời gian, kiếm được bao nhiêu tiền rồi, nấu nướng thế này chẳng phải quá lãng phí sao?”
Lục Hạo Đình đáp: “Sau này chắc chắn sẽ thuê bảo mẫu, nhà lớn thế này, một mình chị dâu cậu làm sao dọn dẹp xuể. Nhưng chuyện nấu ăn này, anh nhất định phải biết. Đừng lắm lời, tranh thủ học đi, sau này sẽ phải cảm ơn anh đấy.”
“Chị dâu cậu còn nói, đàn ông biết nấu ăn mới là có sức hút nhất!
Giang Minh Hàn méo mặt, anh ta đâu có cần cái sức hút kiểu đó chứ!
Vì sợ Lục Hạo Đình, Giang Minh Hàn đành cắn răng, tay chân vụng về bắt đầu học rửa rau, thái thịt, suýt chút nữa còn tự cắt vào tay mình.
Cố Vân Tịch tắm xong đi xuống lầu, nhìn thấy trong bếp có ba người đàn ông, liền đứng ở cửa cười khúc khích.
Giang Minh Hàn vừa định gọi Cố Vân Tịch vào giúp, thì Lục Hạo Đình đã lên tiếng trước:
“Đói thì ăn chút trái cây trước, chờ một lát là có cơm ngay!”
Giang Minh Hàn: “...”
Chị dâu nấu ăn ngon nhất mà, trời ơi!
Cố Vân Tịch cầm một quả táo, vừa cắn vừa bình phẩm:
“Ừm! Vẫn là chồng em đẹp trai nhất. Diệp Phồn cũng không tệ, chịu khó học, sau này cũng có thể một mình quán xuyến được trong bếp. Còn Tiểu Tứ cậu đấy, lo mà học cho tử tế vào. Nhìn bộ dạng em kìa, trông ngốc ghê luôn.”
“Cắt chút rau thôi mà, có khó đến thế không? Cứ chăm chỉ luyện đao cho quen tay. À đúng rồi, củ hành kia, cậu cắt giúp chị nhé, chị muốn ăn hành xào thịt!”
Diệp Phồn: “...”
Anh ta thoáng nhìn Giang Minh Hàn, thầm cảm thấy đồng cảm.
Thằng nhóc này chưa từng vào bếp, chắc cũng không biết hành xắt ra cay mắt đến thế nào. Nhìn bộ dạng nó bất đắc dĩ cầm củ hành lên cắt, Diệp Phồn không khỏi thương thay.
Cắt rồi cắt, nước mắt tuôn rơi!
“Cái này... cái này không đúng lắm! Sao lại cay thế này?”
Khóe miệng Diệp Phồn giật giật, trong lòng âm thầm cảm thông.
Mất bao nhiêu công sức, cuối cùng đồ ăn cũng nấu xong, mọi người cùng ngồi ăn trưa.
Lục Hạo Đình muốn đưa Cố Vân Tịch đến công ty gặp mấy người mới, Diệp Phồn và Giang Minh Hàn sợ quá đã chạy mất dép từ lâu. Chắc sau này cũng không dám mò đến ăn chực nữa.
Cố Vân Tịch cười không ngừng: “Nhìn bộ dạng bọn họ mà em cũng nghi ngờ, có khi nào anh cố tình không đấy?”
Lục Hạo Đình sờ cằm, ra vẻ nghiêm túc: “Đâu có, anh thật lòng mời bọn họ tới ăn cơm mà.”
Cố Vân Tịch: “...”