Lục Hạo Đình nhướn mày, khóe miệng cong lên một nụ cười đầy vẻ lưu manh: "Anh ưu tú thế này, em nỡ bỏ chạy sao?"
Cố Vân Tịch: "..."
Tự luyến đến mức này thật sự ổn à?
Cô bật cười, nói: "Sản nghiệp tạm thời vẫn ổn, có Diệp Phồn và mọi người quản lý cũng rất tốt. Hiện tại, em không có nhiều thời gian để lo chuyện làm ăn của anh, bản thân em cũng còn nhiều dự án đang phát triển mà!"
"Để sau đi! Đợi một thời gian nữa, khi mọi thứ ổn định, em sẽ cùng anh tính toán kế hoạch phát triển chung. Hôm nay chỉ báo trước với anh một tiếng, em cần là quyền lực của anh, còn tiền thì em không thiếu."
Lục Hạo Đình im lặng vài giây, bỗng trở nên nghiêm túc nói với cô: "Thật ra, lý do anh muốn giao toàn bộ sản nghiệp cho em quản lý cũng có nguyên nhân. Vân Tịch à, anh đã quyết định rồi, từ nay trọng tâm công việc của anh vẫn sẽ đặt vào nhiệm vụ chính của mình."
"Trước đây, dù chủ yếu làm việc trong quân đội, nhưng vì Diệp Phồn và mọi người đang trong giai đoạn phát triển, nên có rất nhiều chuyện cần anh cùng bàn bạc, cùng nhau giải quyết. Nhưng bây giờ thì khác!"
"Bọn họ đều đã vững vàng, đặc biệt là Diệp Phồn – phát triển mạnh nhất. Bây giờ, sự nghiệp của lão Tứ, phần lớn đều nhờ Diệp Phồn hỗ trợ. Nếu anh cứ mãi không quản lý gì mà vẫn nhận hoa hồng, lâu dài sẽ ảnh hưởng đến tình cảm anh em. Vậy nên, tốt nhất là nhanh chóng tách bạch rõ ràng."
"Anh em ruột cũng phải rạch ròi chuyện tiền bạc. Sau này, chúng ta vẫn sẽ giúp đỡ nhau, mối quan hệ vẫn còn, nhưng lợi ích không thể cứ mãi bị ràng buộc thế này. Anh không thể chỉ ngồi không mà hưởng lợi được."
"Vậy nên, tốt nhất là để em tiếp nhận sản nghiệp này."
Cố Vân Tịch suy nghĩ một lát, thấy cũng có lý.
"Được thôi! Vậy em sẽ tranh thủ tìm hiểu kỹ hơn về sản nghiệp của anh, sớm tiếp quản, được không?"
Lục Hạo Đình vô cùng vui vẻ khi thấy cô chịu nhận. Cô gái nhỏ này trông thì có vẻ ngoan ngoãn, ngọt ngào khi đứng trước mặt anh lại vô cùng độc lập.
Anh thật sự có chút lo lắng, sợ rằng cô sẽ theo đuổi sự nghiệp kinh tế độc lập gì đó, rồi tự mình gánh vác tất cả!
"Được! Nghe em vậy. Nếu có việc cần giúp đỡ, cứ gọi cho anh, lúc nào cũng chờ lệnh."
Cố Vân Tịch bật cười, nói thêm vài câu rồi cúp máy.
Dạo này Lâm Thâm có vẻ hơi điên cuồng, chắc vì trước đây Cố Vân Tịch vẫn luôn ở trường, chưa đi làm, khiến anh ta sốt ruột đến phát bực. Bây giờ có cơ hội, anh ta hận không thể tách cô ra làm mấy phần để đi làm việc cùng lúc.
Dù bận rộn như vậy, nhưng Cố Vân Tịch lại cảm thấy cuộc sống vô cùng phong phú.
…
Hôm nay, trường tổ chức một cuộc thi nhỏ, cô phải quay về tham gia.
Kéo theo chiếc vali vào sân trường, bên trong đầy ắp mỹ phẩm mà các bạn đã nhờ mua hộ trong thời gian qua, Cố Vân Tịch vừa xuất hiện liền thu hút vô số ánh nhìn.
Hôm nay trời nắng đẹp, xung quanh toàn là người mặc đồ rằn ri, chỉ riêng cô khoác lên mình một chiếc váy trắng thanh lịch, đi giày cao gót. Đôi mắt long lanh, làn da trắng mịn không tỳ vết, từng cử động đều vô cùng cuốn hút.
Cô gái như vậy, sinh ra vốn dĩ đã là tâm điểm, đi đến đâu cũng thu hút ánh nhìn.
Rất nhiều người nhìn cô mà trầm trồ kinh ngạc, cảm giác ngoài đời còn xinh đẹp hơn trên TV!
"Đây chính là Cố Vân Tịch sao? Đẹp thật đấy!"
"Nhìn làn da của cô ấy kìa, hình như chẳng trang điểm gì mà vẫn trắng nõn nà! Trời ạ, huấn luyện lâu như vậy rồi mà vẫn giữ được làn da thế này, không biết cô ấy chăm sóc kiểu gì nhỉ?"
"Bạn vẫn chưa biết à? Cố Vân Tịch có bí quyết dưỡng da riêng đấy. Mỹ phẩm cô ấy dùng đều là hàng do công ty của chính mình sản xuất, hiệu quả cực kỳ tốt, nhiều bạn học cũng đặt mua. Mặc dù giá cao, nhưng vẫn có rất nhiều nữ sinh tranh nhau đặt hàng. Tôi từng thấy những bạn dùng thử rồi, đúng là da dẻ trắng sáng hơn hẳn!"
"Đáng tiếc là tôi không có tiền, không mua nổi..."
Người bên cạnh nghe vậy cũng thấy khó tin. Dưỡng da thì ai cũng quan tâm, nhất là khi suốt ngày phơi nắng ngoài trời như bây giờ. Con gái ai chẳng thích làm đẹp, có điều không phải ai cũng dám bỏ tiền đầu tư.
"Thật á? Mỹ phẩm cô ấy dùng là của hãng nào?"
Cô gái kia rõ ràng biết khá nhiều thông tin, cười đáp: "Không phải thương hiệu lớn gì đâu. Tôi nghe nói đây là sản phẩm của công ty Cố Vân Tịch, chưa từng quảng cáo, hiện tại cũng chưa được bán rộng rãi. Mọi người đều mua trực tiếp từ cô ấy."
"Tôi còn nghe Lý Tâm Đồng nói, từ nhỏ Cố Vân Tịch đã học Đông y, công thức này là do cô ấy tự nghiên cứu. Thành phần quý hiếm, hiệu quả cao nên giá đắt cũng phải thôi. Nhưng đúng là đồ cao cấp, chất lượng đi đôi với giá cả mà."
"Đúng rồi! Lý Tâm Đồng và La Chu ở chung ký túc với Cố Vân Tịch, họ là những người đầu tiên sử dụng. Vì không phải thương hiệu nổi tiếng nên ban đầu nhiều người còn chần chừ. Nhưng thấy chính Cố Vân Tịch cũng dùng hàng ngày, họ mới dám thử."
"Bạn thử nhìn da Lý Tâm Đồng mà xem, trắng mịn cực kỳ luôn!"
Cô gái bên cạnh lập tức phấn khích: "Nếu tốt như vậy thì mình cũng phải mua một bộ! Da mình dạo này đen sạm đi bao nhiêu, lại còn sắp tới kỳ huấn luyện dài nữa. Nếu cứ thế này, chắc đến lúc đó tróc cả da mất!"
Cố Vân Tịch vừa đi, xung quanh đã có rất nhiều người đến chào hỏi. Không chỉ vì cô là bạn học, mà còn vì cô là người nổi tiếng, ai cũng muốn xin chụp ảnh chung.
Cô mỉm cười đáp lại từng người, vui vẻ trò chuyện, sau đó hướng về ký túc xá.
Cảnh tượng vạn chúng chú mục này khiến Đỗ Nhã Sanh nghiến răng tức tối. Con nhỏ đáng ghét này, đắc ý cái gì chứ?
* "Vạn chúng chú mục" (萬眾矚目) là một thành ngữ gốc Hán, nghĩa là được hàng vạn người dõi theo, chú ý đến. Cụm từ này thường dùng để mô tả một người hoặc sự kiện thu hút sự quan tâm lớn từ đám đông, trở thành tâm điểm của mọi ánh nhìn.
Vừa nhắc đến Cố Vân Tịch, Đỗ Nhã Sanh đã thấy khó chịu. Đặc biệt là khi nghe nói lần trước, lúc huấn luyện, Lục Hạo Đình đột nhiên tái phát bệnh cũ phải đưa vào phòng y tế, và Cố Vân Tịch lại chính là người đi theo chăm sóc. Điều này khiến cô ta ghen tị đến phát điên.
Cô ta đã lượn lờ ở trường hơn một tháng, nhưng vẫn chưa có cơ hội tiếp xúc với Lục Hạo Đình, chỉ từ xa nhìn thấy anh hai lần, đến cả cơ hội nói chuyện cũng không có.
Vậy mà con nhỏ tiện nhân này lại được ở bên cạnh anh?!
Cơn giận bùng lên, Đỗ Nhã Sanh lập tức lao đến chặn đường Cố Vân Tịch.
"Đứng lại!"
Cô ta hít sâu một hơi, lửa giận bốc lên ngùn ngụt.
Cố Vân Tịch bình thản nhìn đối phương, giọng điệu điềm nhiên: "Học tỷ có chuyện gì sao?"
Đỗ Nhã Sanh khoanh tay, khuôn mặt cao ngạo, ánh mắt lướt từ trên xuống dưới đánh giá Cố Vân Tịch đầy vẻ khinh miệt. Cô ta hất cằm, giọng điệu dạy dỗ: "Cô còn nhớ mình vẫn là sinh viên không đấy? Ăn mặc thế này là kiểu gì? Biết là cô đóng phim, dựa vào nhan sắc để kiếm cơm, nhưng cũng đừng mang mấy thói quen không hay từ ngoài kia vào trường học. Ai cho phép cô mặc thế này lượn lờ trong sân trường hả?"
Lời nói đầy mùi mỉa mai khiến sắc mặt Cố Vân Tịch trầm xuống. Cô nhìn Đỗ Nhã Sanh, ánh mắt thoáng chốc trở nên lạnh lẽo.
Người phụ nữ này, đúng là thích gây chuyện.
Cố Vân Tịch khẽ nhếch môi, cười lạnh: "Học tỷ có tư cách gì để kết luận tôi dựa vào nhan sắc để kiếm cơm? Nhưng nếu chị đã coi thường tôi như vậy, thì tôi cũng có đôi lời muốn nói. Tôi nhớ rất rõ, chị vào lớp đặc biệt của viện y học chẳng phải nhờ quan hệ gia đình hay sao? Chứ không phải dựa vào thực lực của mình đúng không?"
"Nếu chị rảnh để xem thường tôi, thì chi bằng dành thời gian mà học hành cho tốt đi. Thành tích của chị từ khi huấn luyện quân sự đến giờ vẫn chẳng có gì nổi bật, kết quả thi cử cũng bình thường. Chăm chỉ lên đi, nếu đến cả tôi - một người mà chị bảo là chỉ biết dựa vào nhan sắc - cũng không sánh bằng, thì đúng là mất mặt thật đấy!"
"Cô..."
Mặt Đỗ Nhã Sanh lập tức đỏ bừng vì tức giận.