Hôn Nhân Tái Sinh: Lục Thiếu Cưng Chiều Cô Vợ Bác Sĩ Bí Ẩn Tận Trời

Chương 506: Chương 506




Đám đông xung quanh nhìn thấy Đỗ Nhã Sanh bị Cố Vân Tịch phản đòn đến mức mặt đỏ bừng, trông vô cùng khó chịu, ai nấy đều tỏ ra khinh thường.

Đúng là tự rước lấy nhục, đáng đời.

Cố Vân Tịch không chỉ có nhan sắc hơn người mà còn rất xuất sắc, dù làm trong ngành giải trí nhưng thành tích học tập chưa bao giờ thua kém ai. Trước đây có không ít người chê bai nghề nghiệp của cô, nhưng sự thật đã chứng minh cô không hề tầm thường.

Ở điểm này, không ai dám xem nhẹ cô cả.

Vừa đẹp, vừa giỏi, ai mà không ngưỡng mộ?

Đỗ Nhã Sanh lấy chuyện này ra để giễu cợt, chẳng khác nào tự vả vào mặt mình.

Cố Vân Tịch lạnh nhạt nói tiếp: "Hơn nữa, tôi vừa từ ngoài về, mặc váy cũng chỉ là kiểu dáng đơn giản, hoàn toàn không trang điểm. Chị nói ‘thói quen xấu’, vậy rốt cuộc là cái gì?"

Ánh mắt cô lướt qua lớp trang điểm dày cộm trên mặt Đỗ Nhã Sanh, giọng điệu đầy mỉa mai: "Ngược lại, nhìn chị xem, phấn đánh dày thế kia, môi tô đỏ chót. Với gương mặt này, chị nghĩ mình có tư cách dạy dỗ tôi à?"

"Chính chị còn tự ý cắt ngắn quân phục. Chị tưởng mọi người không có mắt hay sao?"

Bị Cố Vân Tịch nói như vậy, ánh mắt của mọi người lập tức đồng loạt nhìn về phía đôi chân trắng nõn lộ ra ngoài của Đỗ Nhã Sanh.

Bình thường, khi có người nhìn chằm chằm vào đôi chân của mình, Đỗ Nhã Sanh chỉ cảm thấy tự hào. Nhưng lúc này, cô ta lại có cảm giác như bị sỉ nhục, chỉ muốn che đi ngay lập tức.

Học sinh của Học Viện Y chủ yếu mặc trang phục học đường, vào mùa hè có thể mặc váy, nhưng quân trang của Đỗ Nhã Sanh rõ ràng đã bị cô ta cố tình cắt ngắn một chút, để lộ ra nhiều da thịt hơn. Cùng với đó, áo cũng được bó sát, tôn lên đường cong quyến rũ.

Chưa kể, lớp trang điểm trên mặt cô ta lại quá rõ ràng.

Trong trường có quy định cấm trang điểm.

Dưỡng da thì được, một số loại kem chống nắng hay làm sáng da cũng có thể dùng, nhưng trang điểm đậm như vậy thì chắc chắn không ổn.

Mọi người nhìn Đỗ Nhã Sanh bằng ánh mắt đầy khinh thường.

Thật nực cười! Muốn mắng người ta thì ít nhất cũng phải tự nhìn lại mình trước chứ! Làm thế này chẳng khác nào tự bôi tro vào mặt!

Bị ánh mắt của bao nhiêu người soi mói, sắc mặt Đỗ Nhã Sanh cực kỳ khó coi, nhất là khi kẻ khiến cô rơi vào tình cảnh xấu hổ này lại chính là Cố Vân Tịch!

Ánh mắt Đỗ Nhã Sanh lóe lên một tia oán hận, nhìn chằm chằm Cố Vân Tịch, nghiến răng nói: "Tôi là học tỷ của cô, vậy mà cô dám ăn nói như thế với tôi? Cố Vân Tịch, cô nghĩ mình có chút nhan sắc là hay lắm đúng không? Một kẻ không biết quy củ như cô, hôm nay tôi phải dạy dỗ một trận!"

"Thích mang giày cao gót lắm phải không? Được! Tôi lệnh cho cô lập tức chạy 30 vòng quanh sân huấn luyện! Đi ngay, mang cả giày cao gót mà chạy! Nếu chưa chạy xong thì không được phép nghỉ ngơi!"

Cố Vân Tịch nhếch môi cười lạnh, định mở miệng phản bác thì bất ngờ, một giọng nói trầm thấp nhưng đầy uy nghiêm vang lên từ phía xa: "Chuyện gì đang xảy ra vậy?"

Mọi người quay đầu lại, liền thấy Lục Hạo Đình trong bộ quân trang, sải bước tiến đến cùng với Lưu Tinh Trì.

Dưới ánh mặt trời, dáng người anh cao lớn, thẳng tắp, tỏa ra khí thế mạnh mẽ, càng trưởng thành lại càng uy nghiêm hơn.

Vừa đến nơi, ánh mắt đầu tiên của anh lập tức hướng về phía Cố Vân Tịch, quét một lượt để chắc chắn cô không sao, lúc này mới dời mắt đi.

Lục Hạo Đình vừa xuất hiện, chung quanh lập tức xuất hiện một mảnh bạo động, nam sinh sùng bái, nữ sinh si mê.

"Wow! Rất đẹp trai a!"

Mà Đỗ Nhã Sanh nhìn thấy Lục Hạo Đình, lập tức ngây ngốc!

Điên cuồng vui mừng trong lòng!

Lục Hạo Đình! Vậy mà là Lục Hạo Đình!

Cô ta lượn lờ quanh trường lâu vậy rồi, rốt cục nhìn thấy anh.

Đỗ Nhã Sanh phấn khích đến đỏ bừng cả mặt, vội vàng chỉnh trang lại quần áo, vuốt nhẹ mái tóc. Bao năm qua,cô ta luôn chăm chút từng chút một cho vẻ ngoài, chẳng phải cũng chỉ vì muốn tạo ấn tượng tốt với Lục Hạo Đình sao?

Nhìn xung quanh, thấy các nữ sinh vừa nhìn thấy Lục Hạo Đình liền lộ ra ánh mắt si mê, chỉ hận không thể lao tới nhưng lại không dám, Đỗ Nhã Sanh khẽ cười khinh bỉ, kiêu ngạo ưỡn ngực, hất cằm. Mấy người cũng xứng sao?

Cô ta bước tới bằng những bước chân nhỏ nhẹ, duyên dáng, cố tình tạo điểm nhấn khi xuất hiện trước mặt Lục Hạo Đình.

"Hạo Đình..."

Một tiếng gọi kéo dài, giọng điệu ngọt ngào, mềm mại đầy nũng nịu.

Lưu Tinh Trì khẽ rùng mình, thấy sắc mặt của Cố Vân Tịch và Lục Hạo Đình đồng loạt sa sầm, trong lòng liền thầm thương cảm cho Đỗ Nhã Sanh.

Nhưng Đỗ Nhã Sanh hoàn toàn chìm đắm trong sự háo hức của mình. Cô ta nhớ rõ lời mẹ dạy: Chỉ cần gả cho người đàn ông này, cả đời cô ta sẽ không lo nghĩ gì. Hàng năm có mười mấy tỷ tiền tiêu vặt, địa vị của Lục gia không ai sánh kịp, vô số người sẽ vây quanh nịnh bợ.

Cô ta đã tốn cả tháng trời tìm kiếm anh ở trường, không thể chờ thêm được nữa!

Đỗ Nhã Sanh vươn tay định khoác lấy cánh tay Lục Hạo Đình, ánh mắt tràn ngập tham vọng, như thể cô ta đang nhìn thấy vinh hoa phú quý sắp rơi vào tay mình.

"Hạo Đình, cuối cùng cũng tìm thấy anh, em…"

"Cô làm gì đó?"

Lục Hạo Đình nhíu mày, ánh mắt thoáng hiện tia chán ghét khi thấy Đỗ Nhã Sanh định kéo tay mình. Nhất là đôi mắt cô ta lúc này, đầy toan tính và ham muốn, khiến anh thấy ghê tởm.

Trước khi cô ta kịp chạm vào, anh đã vội hất tay ra, đồng thời lùi về sau một bước, giữ khoảng cách an toàn.

Đỗ Nhã Sanh sững sờ, "Hạo Đình, anh... sao thế?"

"Câm miệng!" Giọng Lục Hạo Đình lạnh lẽo như băng, từng chữ như cắt vào không khí. "Đừng gọi tên tôi! Cô là ai?"

Cô là ai?

Xung quanh lặng thinh trong chốc lát, sau đó là những tiếng xì xào đầy kinh ngạc.

"Phụt..."

Có người nhận ra điều hài hước trong câu nói ấy, không nhịn được bật cười.

Ha ha ha ha!

Mặt Đỗ Nhã Sanh đỏ bừng như sắp bốc cháy. Cô ta lắp bắp: "Em... em là Nhã Sanh mà! Chúng ta từ nhỏ đã lớn lên cùng nhau, chúng ta…"

"Đủ rồi!" Lục Hạo Đình lạnh giọng cắt ngang. "Tôi không biết cô, tránh xa tôi ra!"

"Nhưng mà..." Đỗ Nhã Sanh cố chấp bước lên, định níu lấy anh.

Lưu Tinh Trì lập tức chen vào giữa hai người, nghiêm mặt nói: "Bạn học, xin hãy tự trọng!"

Lời này vừa thốt ra, cả đám người lập tức bật cười rần rần.

Lần này, tiếng cười còn lớn hơn trước.

Ánh mắt của mọi người nhìn Đỗ Nhã Sanh tràn đầy khinh thường.

Cố Vân Tịch tức điên lên. Móa! Ngay trước mặt mình mà còn dám quyến rũ chồng mình? Coi lão nương chết rồi chắc?!

Cô không chần chừ, lập tức túm lấy cổ tay Đỗ Nhã Sanh, mạnh mẽ hất ra xa mấy bước, ngăn cô ta lại gần Lục Hạo Đình. Trước khi đối phương kịp phản ứng, cô đã lên tiếng, giọng nói dồn dập như súng máy, không để đối phương có cơ hội cãi lại.

"Đỗ Nhã Sanh, lúc nãy ăn mặc chải chuốt như chó đội lốt người, mắng tôi là đem thói xấu từ ngoài vào trường học, còn chế giễu tôi dựa vào nhan sắc để sống. Nhưng thử nhìn lại cô xem, ngay trước mặt bao nhiêu bạn học mà dám ngang nhiên quyến rũ đàn ông!"

"Cũng chẳng trách cô lại ăn mặc thế này! Váy thì cố tình cắt ngắn, khoe hết đùi, áo thì bó sát siết eo, cố tình đẩy ngực lên cao! Tất cả cũng chỉ để quyến rũ người khác đúng không?"

Mọi người nghe xong, lại nhìn lại cách ăn mặc và hành động của Đỗ Nhã Sanh lúc nãy, lập tức hiểu ra vấn đề.

Quá lố bịch!

Lập tức, đám đông xôn xao bàn tán. Có người còn buông lời châm chọc, lọt vào tai Đỗ Nhã Sanh khiến cô ta tức điên.

Từ nhỏ đến lớn, cô ta luôn được cưng chiều như viên ngọc quý của Đỗ gia. Chưa từng chịu nhục như thế này! Mà còn bị chính một đứa cô ta vốn khinh thường như Cố Vân Tịch làm bẽ mặt trước bao người!

Dám bôi nhọ danh tiếng của cô ta trước mặt Lục Hạo Đình?!

Giận dữ, Đỗ Nhã Sanh lao đến, giơ tay định tát thẳng vào mặt Cố Vân Tịch.

"Con tiện nhân này, câm miệng cho tôi!"

Ngay khoảnh khắc ấy, Lục Hạo Đình bước lên, kéo Cố Vân Tịch ra phía sau. Tay còn lại vươn ra, nhanh chóng tóm chặt cổ tay Đỗ Nhã Sanh.

Anh siết mạnh rồi hất ra.

Bịch!

Đỗ Nhã Sanh ngã sõng soài xuống đất.

"A...!"


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.