Chu Hồng Phương và Đỗ Nhã Sanh tròn mắt ngạc nhiên đến cứng đờ!
Chuyện... chuyện gì đang xảy ra thế này?
Bà Lục biết cháu trai cưng của mình bị một cô gái như vậy quyến rũ, chẳng phải đáng lẽ phải tức giận đến nổ tung, lập tức đi tìm Cố Vân Tịch tính sổ hay sao?
Tại sao lại có phản ứng như vậy?
"Không... không phải! Bà Lục, Hạo Đình bị loại con gái đó dụ dỗ, người... người chẳng lẽ không thấy lo lắng chút nào sao?"
Đỗ Nhã Sanh không thể chấp nhận nổi phản ứng này, hoàn toàn ngoài dự liệu của cô ta.
Bà Lục vẫn nhàn nhã phe phẩy cây quạt, híp mắt nhìn Đỗ Nhã Sanh.
Dáng dấp cô gái này cũng không tệ, nhưng ánh mắt thì đầy rẫy dục vọng và toan tính, chua ngoa cay nghiệt vô cùng.
Nghe những lời vừa rồi, bà Lục khẽ nhíu mày, vẻ mặt lộ rõ sự khó chịu: "Con bé này nói năng kiểu gì vậy? Cháu trai ta có con mắt tinh đời lắm đấy! Sao lại có thể bị con gái xấu dụ dỗ chứ?"
Đỗ Nhã Sanh lập tức cứng họng. Nhìn thấy sắc mặt không vui của bà Lục, cô ta càng hoảng loạn, vội vã muốn giải thích.
Chu Hồng Phương âm thầm nắm lấy tay con gái, ý bảo cô ta đừng nôn nóng.
Bà ta nhanh chóng lên tiếng, giọng điệu mềm mỏng hơn: "Ý của chúng con không phải vậy đâu bà! Người cũng biết đó, trong giới giải trí, các nữ minh tinh chẳng phải người tốt đẹp gì. Bọn họ vì muốn leo lên cao mà thủ đoạn nào cũng có thể dùng! Con chắc chắn cô gái tên Cố Vân Tịch đó nhắm vào gia thế của Hạo Đình, muốn mượn cậu ấy để tiến thân!"
"Người như vậy mà vào được Lục gia, chẳng phải sẽ làm mất hết mặt mũi của dòng họ sao? Chúng con cũng rất ngạc nhiên, một người ưu tú như Hạo Đình mà lại bị một nữ minh tinh mê hoặc, nên mới vội vàng đến báo với người."
Bà Lục vẫn chậm rãi phe phẩy quạt, không để lộ cảm xúc gì.
"Cô gái đó tên là Cố Vân Tịch?"
"Vâng!"
"Ta từng thấy cô bé này trên TV, rất xinh đẹp, rất dễ khiến người khác có thiện cảm. Hơn nữa, nó còn thông minh, biết phấn đấu. Đây không phải là thủ khoa kỳ thi đại học của tỉnh Giang Nam sao?"
Lời này hoàn toàn không như mong đợi của Chu Hồng Phương, khiến bà ta cau mày.
"Nhưng dù sao thì nó cũng là một nữ diễn viên trong giới giải trí! Cái nơi dơ bẩn đó làm sao có con gái nào tử tế chứ? Nó làm sao có thể xứng với..."
"Giới giải trí cũng chưa từng có ai thi đậu thủ khoa đại học đúng không? Nhưng Vân Tịch lại làm được! Điều này chứng tỏ con bé không giống với những người khác."
Bà Lục ngừng một chút, nhìn Chu Hồng Phương rồi chậm rãi nói tiếp: "Hơn nữa, cô nói vậy nhưng có bằng chứng gì không? Ta chẳng thể vì cô bé là diễn viên mà phủ định con người nó được! Cháu trai ta thông minh, kiêu ngạo như thế, nếu nó thích một cô gái, điều đó chứng tỏ cô ấy nhất định có điểm tốt."
"Vả lại, ta cũng không lo lắng liệu nó có từng bị cuốn vào chuyện bẩn thỉu nào đó hay không. Vì chỉ cần có cháu ta ở bên, nhất định có thể bảo vệ nó, không để nó dính phải những thứ đó trong giới giải trí."
"Yêu cái đẹp là bản tính con người. Cháu ta ưu tú như thế, một cô gái thích nó, theo đuổi nó cũng là chuyện bình thường. Còn có thể khiến nó thích lại, đó chính là bản lĩnh của con bé!"
Nghe đến đây, sắc mặt Đỗ Nhã Sanh tái nhợt.
Nếu bà Lục đã thích Cố Vân Tịch... vậy thì cô ta phải làm sao đây?
Bà Lục thật sự không dễ bị lung lay!
Đỗ Nhã Sanh nóng nảy lên tiếng: "Bà Lục, bà không thể nghĩ như vậy được! Bây giờ bên ngoài có biết bao cô gái vô liêm sỉ, bà chưa tận mắt chứng kiến thôi. Nhiều người vì muốn có được một người đàn ông xuất sắc mà chẳng từ thủ đoạn nào! Hạo Đình có gia thế, có tiền, có quyền, lại còn đẹp trai, trong mắt phụ nữ chẳng khác nào một thỏi vàng ròng! Loại con gái như Cố Vân Tịch, sao có thể xứng với anh ấy?"
Bà Lục liếc nhìn Đỗ Nhã Sanh, trong ánh mắt hiền lành giấu đi sự sắc bén.
Không từ thủ đoạn? Coi nó như thỏi vàng?
Cháu trai bảo bối của bà, trong mắt Đỗ Nhã Sanh lại trở thành một công cụ để người ta lợi dụng ư?
Bản thân cô ta cũng đang nhắm vào gia thế, địa vị, tài sản, dùng mọi cách để tiếp cận, nhưng chỉ vì cô ta có xuất thân tốt, thì những thủ đoạn đó lại được tô vẽ thành chính đáng sao?
Bà Lục hừ lạnh trong lòng.
Thấy bà không lên tiếng, Đỗ Nhã Sanh bắt đầu thấy sợ hãi khi chạm phải ánh mắt ấy.
Chu Hồng Phương vội vã lắc đầu ra hiệu cho con gái đừng nói nữa. Những lời vừa rồi, thực sự không phải điều mà một danh môn thiên kim nên phát ngôn.
Bà ta nhanh chóng cười xòa, chữa cháy: "Bà Lục, Nhã Sanh từ nhỏ đã lớn lên cùng Hạo Đình, tình cảm rất tốt, nên con bé mới lo lắng cậu ấy bị lừa gạt thôi. Người trẻ tuổi đôi khi không giữ được bình tĩnh, nói lời có chút nóng nảy, mong ngài đừng để bụng."
Nhưng bà Lục không tiếp lời, chỉ bình thản nói: "Cháu trai ta từ nhỏ đã huấn luyện trong quân đội, thời niên thiếu chưa từng có những niềm vui như bao đứa trẻ khác. Giờ tuổi tác dần lớn, chức vụ cũng ngày một cao, công việc bận rộn, ta chưa từng thấy nó qua lại với cô gái nào."
“Cô nói nó bị mê hoặc, ta thực sự không tin."
Câu này của bà Lục khiến Chu Hồng Phương bắt đầu sốt ruột.
"Bà Lục, chuyện này là thật! Nhã Sanh tận mắt thấy ở trường học, lúc đó có rất nhiều người chứng kiến! Đối phương chỉ là một nữ minh tinh, Hạo Đình mà ở cùng loại người như vậy, chẳng phải quá đáng tiếc sao?"
Bà Lục nhướng mày: "Cô chắc chắn cháu ta đã để mắt đến cô gái đó?"
Câu hỏi này làm Chu Hồng Phương và Đỗ Nhã Sanh lúng túng.
Chu Hồng Phương ngập ngừng rồi miễn cưỡng cười: "Hẳn là vậy... Dáng vẻ lúc đó, thật sự rất thân mật!"
Bà Lục bật cười.
"Cháu ta bao nhiêu tuổi rồi mà đến giờ vẫn chưa có bạn gái. Nếu thực sự đang yêu đương, vậy thì tốt chứ sao! Chứng tỏ nó đã thông suốt!"
Chu Hồng Phương và Đỗ Nhã Sanh tròn mắt, hoang mang cực độ. Sao lại quay về đây rồi?
"Nhưng mà chuyện này..."
"Ôi dào, ta vẫn chưa tin đâu!" Bà Lục khoát tay. "Ta hiểu rõ tính tình cháu mình. Nó không phải kiểu người dễ động lòng. Nếu thực sự coi trọng một cô gái, nhất định là người có phẩm hạnh. Nếu không có phẩm hạnh, dù có gia thế tốt, dù xinh đẹp đến đâu, nó cũng chẳng thèm để ý."
"Cháu ta kén chọn lắm, bao nhiêu năm nay chưa từng thân thiết với cô gái nào, bây giờ đột nhiên các người chạy đến nói như thế, ta không tin. Nhưng nếu nó thật sự đang yêu đương, vậy cũng là chuyện đáng mừng! Đợi nó về rồi ta sẽ hỏi nó."
Chu Hồng Phương: "..."
Đỗ Nhã Sanh: "..."
Phản ứng này... rốt cuộc sai ở đâu chứ?!
…
Chu Hồng Phương và Đỗ Nhã Sanh ra khỏi nhà bà Lục, tâm trạng vô cùng rối bời.
Trên đường đi, Đỗ Nhã Sanh cuối cùng không kìm được nữa, vội hỏi: "Mẹ, chuyện này phải làm sao bây giờ? Bà Lục rốt cuộc có ý gì vậy?"
Chu Hồng Phương cũng không đoán ra nổi. Nhìn dáng vẻ của bà Lục, dường như bà rất hài lòng với Cố Vân Tịch. Nhưng... sao có thể như vậy được?
"Người già thường rất cưng chiều cháu trai, mà bà Lục lại đặc biệt tin tưởng Lục Hạo Đình. Nhưng con đừng lo lắng, nếu bà ấy không phản đối, thì vẫn còn người khác có thể giúp chúng ta!"
Đỗ Nhã Sanh vội hỏi: "Ai vậy mẹ?"
Chu Hồng Phương cười đầy ẩn ý: "Là mẹ ruột của Lục Hạo Đình!"
Người phụ nữ kia, bà ta hiểu rất rõ...