Đỗ Nhã Sanh vừa khóc vừa chạy về nhà, dáng vẻ vô cùng thảm hại.
Chu Hồng Phương thấy con gái như vậy thì hốt hoảng, vội hỏi: "Nhã Sanh, con làm sao thế?"
Trong lòng Đỗ Nhã Sanh vừa tức giận vừa tủi thân, lập tức nhào vào lòng mẹ, nức nở: "Mẹ, mẹ phải giúp con! Nhất định phải giúp con!"
Chu Hồng Phương cau mày, cơn giận cũng bùng lên. Rõ ràng là con gái bà bị người ta bắt nạt!
Thật quá đáng! Ai dám ức hiếp con gái Đỗ gia chứ? Không muốn sống nữa sao?
"Đừng khóc, nói mẹ nghe, ai dám ức hiếp con? Mẹ nhất định sẽ dạy dỗ cô ta một trận!"
Đỗ Nhã Sanh vừa khóc vừa kể lại mọi chuyện, còn cố tình thêm thắt để chuyện trở nên nghiêm trọng hơn. Cô ta kéo tay Chu Hồng Phương, giọng đầy căm tức: "Mẹ, mẹ nhất định phải giúp con! Con thấy Cố Vân Tịch chẳng khác gì hồ ly tinh! Cô ta thi vào Đại học Quốc phòng chẳng qua cũng chỉ để quyến rũ quyền quý mà thôi!"
"Bây giờ cô ta còn dám dụ dỗ cả Lục Hạo Đình! Nếu để cô ta thành công thì sao đây? Con phải làm thế nào bây giờ?"
Chu Hồng Phương nhíu mày, có chút không tin: "Con nói thật chứ? Lục Hạo Đình không những bảo vệ Cố Vân Tịch mà còn khen cô ta xinh đẹp?"
Đỗ Nhã Sanh lập tức gật đầu thật mạnh: "Là thật! Tất cả đều là thật! Lúc đó có rất nhiều người chứng kiến! Mẹ, mẹ nhất định phải nghĩ cách! Không thể để Lục Hạo Đình rơi vào tay một đứa con hát hèn kém như Cố Vân Tịch!"
Chu Hồng Phương suy nghĩ một lúc rồi mới đáp: "Con lo lắng làm gì? Lục gia là gia tộc thế nào chứ? Lục Hạo Đình lại là cháu đích tôn, là người thừa kế tương lai! Không đời nào Lục gia chấp nhận để một cô gái có thân phận thấp kém như Cố Vân Tịch bước chân vào cửa đâu. Cô ta chẳng có cửa đâu mà đe dọa được con!"
"Nhưng mà…" Đỗ Nhã Sanh vẫn không cam tâm. Nghĩ đến việc người đàn ông mình thích lại để ý đến cô gái khác, cô ta tức đến mức chỉ muốn xé xác Cố Vân Tịch.
"Nhưng Lục Hạo Đình rất giỏi, lại có chủ kiến. Hơn nữa, bà Lục lại cưng chiều anh ấy hết mực. Nếu anh ấy thực sự bị Cố Vân Tịch mê hoặc, quyết tâm cưới cô ta thì sao?"
Chu Hồng Phương cười nhạt: "Không đâu! Chính vì bà Lục quá cưng chiều Lục Hạo Đình nên bà ấy càng không thể để nó dính vào loại con gái như vậy! Bà ấy chắc chắn sẽ ngăn cản, tránh để cháu trai mình bị hủy hoại!"
"Nhã Sanh, con còn trẻ nên chưa hiểu suy nghĩ của những bà lão như bà Lục đâu. Bà ấy càng thương yêu cháu trai thì càng muốn dành cho nó những thứ tốt nhất. Điều đó bao gồm cả vợ tương lai."
"Cháu dâu mà bà Lục chọn chắc chắn phải là thiên kim tiểu thư danh giá, môn đăng hộ đối. Chỉ có một cô gái như thế mới giúp Lục gia thêm nở mày nở mặt, cũng có thể góp phần hỗ trợ sự nghiệp của Lục Hạo Đình sau này."
Nghe vậy, Đỗ Nhã Sanh dần dần bình tĩnh lại. Cô ta gật đầu, cảm thấy mẹ mình nói rất có lý.
Nhưng bọn họ lại quên mất rằng, với gia thế của Lục gia, dù bà Lục có suy nghĩ thế nào đi chăng nữa, thì việc cưới ai cũng không thể khiến Lục gia thêm vinh quang. Ngược lại, những cô gái được gả vào đây mới là người được hưởng sự vinh hoa ấy.
Đỗ Nhã Sanh kéo tay Chu Hồng Phương, làm nũng: "Vậy mẹ, chúng ta phải làm sao bây giờ? Chẳng lẽ cứ để mặc như vậy sao?"
Chu Hồng Phương vỗ nhẹ tay con gái, cười trấn an: "Đương nhiên là không rồi! Lục Hạo Đình là người con để mắt tới, sao có thể để cậu ta rơi vào tay loại phụ nữ như Cố Vân Tịch được? Hiện tại, Lục Hạo Đình còn trẻ, chưa chắc sau này đã không nuôi Cố Vân Tịch bên ngoài. Đàn ông mà, ai chẳng có thói xấu đó!"
"Nhưng dù sao đi nữa, Cố Vân Tịch cũng không thể để yên được! Chưa kể chuyện lần trước, chính cô ta đã khiến con bị phạt, chuyện này chúng ta tuyệt đối không thể bỏ qua!"
Đỗ Nhã Sanh nghe vậy, mắt sáng rực lên: "Mẹ, vậy chúng ta nên làm gì?"
Chu Hồng Phương cười đầy ẩn ý: "Bây giờ mẹ sẽ dẫn con đi gặp bà Lục, kể chuyện này cho bà ấy nghe. Với mức độ quan tâm của bà Lục dành cho Lục Hạo Đình, chắc chắn bà ấy sẽ tra hỏi đến cùng. Đến lúc đó, Cố Vân Tịch nhất định không chịu nổi đâu!"
Đỗ Nhã Sanh càng phấn khích hơn, vội vàng giục: "Mẹ, đi nhanh đi! Chúng ta đi ngay bây giờ!"
Chu Hồng Phương bật cười trước vẻ háo hức của con gái: "Con bé này, nhìn bộ dạng con kìa! Con phải chuẩn bị thật tốt, để lại ấn tượng đẹp cho bà Lục chứ! Mau đi tắm rửa, trang điểm lại đi!"
Nghe vậy, Đỗ Nhã Sanh lập tức dừng bước, vội vàng chạy lên lầu sửa soạn.
Hai tiếng sau, cô ta cuối cùng cũng chỉnh trang xong, bước xuống nhà trong bộ váy mang phong cách cổ điển, mong rằng sẽ hợp với gu thẩm mỹ của bà Lục.
Cô ta hơi ngượng ngùng, hỏi: "Mẹ, mẹ thấy bộ váy này thế nào? Bà Lục có thích không?"
Chu Hồng Phương mỉm cười hài lòng: "Rất tốt! Người lớn tuổi thường thích phong cách này, vậy là hợp rồi!"
Hai mẹ con nhìn nhau cười, bàn bạc thêm một chút rồi lập tức đến Lục gia tìm bà Lục.
Lúc này, trong Lục gia không có ai ở nhà, chỉ có bà Lục một mình đang hóng mát ngoài sân sau.
Những người trong nhà ai cũng có công việc riêng, bình thường đều rất bận rộn. Đám trẻ dù được nghỉ hè cũng bị người lớn quản lý chặt chẽ, lúc này không có ai ở nhà.
Ông Lục cũng ra ngoài lo công chuyện, chỉ còn một mình bà Lục ở nhà.
Chu Hồng Phương dẫn Đỗ Nhã Sanh đến, nhờ bảo mẫu thông báo. Bà Lục cảm thấy hơi bất ngờ nhưng vẫn đồng ý cho hai mẹ con vào.
Vừa bước qua cổng lớn của Lục gia, Đỗ Nhã Sanh không ngừng quan sát khắp nơi. Dù trước đây cô ta từng đến đây vài lần, nhưng lần nào cũng không có nhiều cơ hội nhìn ngắm kỹ lưỡng.
Lục Hạo Đình nhiều năm không sống ở nhà, người trong Lục gia cũng ít khi lui tới nơi này. Lục gia không phải ai cũng có thể tùy tiện vào, trong đại viện này, có người thân thiện, cũng có người có hiềm khích với họ.
Đỗ Nhã Sanh vốn không có nhiều cơ hội tiếp xúc với Lục gia. Nhưng từ khi biết thân phận của Lục Hạo Đình, cô ta đã ngầm coi anh là chồng tương lai của mình.
Lúc này, nhìn ngôi nhà của Lục gia, cô ta có cảm giác như đang đánh giá nơi ở trong tương lai của mình.
Nghĩ đến chuyện sau này bản thân sẽ trở thành nữ chủ nhân nơi này, cô ta thầm tính toán nơi nào mình thích, nơi nào mình không thích, chỗ nào cần thay đổi. Chỉ cần đợi đến khi mình được gả vào đây, tất cả mọi thứ sẽ đều nằm trong tay cô ta!
Thực lòng mà nói, Đỗ Nhã Sanh không hề thích phong cách có phần cứng nhắc và cổ điển của Lục gia. Cô ta yêu thích sự xa hoa hiện đại, lộng lẫy hơn nhiều.
Mặc dù trong lòng nghĩ vậy, nhưng cô ta vẫn theo mẹ – Chu Hồng Phương – bước vào hậu viện của Lục gia. Lúc này, bà Lục đang ngồi hóng mát trong lương đình. Chu Hồng Phương dắt Đỗ Nhã Sanh đến chào hỏi trước, đợi khi bà Lục ra hiệu thì mới ngồi xuống bên cạnh.
Bà Lục phe phẩy cây quạt trong tay, nheo mắt nhìn Chu Hồng Phương, cười nhạt: "Có chuyện gì sao?"
Tất nhiên, Chu Hồng Phương không thể vào thẳng vấn đề ngay lập tức. Bà ta kiên nhẫn tán gẫu cùng bà Lục một lúc, kể vài chuyện về đám thanh niên trong đại viện, rồi nhắc đến việc có một số chàng trai bị các cô gái bên ngoài mê hoặc, gây ra bao chuyện xấu hổ.
"Bây giờ con gái ấy à, toàn muốn không làm mà hưởng! Chỉ vì tiền mà chuyện gì cũng có thể làm được! Đặc biệt là những cô gái xinh đẹp, cứ nghĩ rằng có nhan sắc là có thể một bước lên trời, nhưng cuối cùng chỉ khiến đám trai nhà lành bị liên lụy!"
"Đám con trai ấy, chưa từng va chạm xã hội nhiều, sao mà chống lại được những cô nàng thâm sâu tâm cơ chứ! Bà Lục à, trong nhà bà có bao nhiêu đứa cháu trai, sau này lớn lên cần phải hết sức cẩn thận đấy! Nhất là Hạo Đình, thằng bé ấy đúng là rồng phượng trong loài người, không thể để ai lợi dụng được!"
Nghe đến đây, bà Lục – người từng trải đời – cũng đã đoán ra tám, chín phần mục đích của Chu Hồng Phương.
Bà cụ thừa biết chuyện cháu trai mình đang qua lại với Cố Vân Tịch. Lúc cô bé đậu vào Đại học Quốc phòng, bà còn tự hào khoe khắp nơi, cảm thấy cháu trai mình đúng là có mắt nhìn người. Cố Vân Tịch là một cô gái rất có chí tiến thủ.
Lúc này, bà Lục hơi nhàm chán, híp mắt nhìn sang Đỗ Nhã Sanh rồi lười biếng đáp lời Chu Hồng Phương: "Con cháu nhà ta thì không đến nỗi vậy đâu! Chúng nó đứa nào cũng thông minh cả! Nhất là thằng cháu lớn của ta, ta hiểu nó rõ lắm."
"Đứa bé đó mắt cao hơn đầu, con gái nhà ai bình thường thôi, nó còn chẳng thèm để vào mắt đâu."
Nghe bà Lục nói vậy, Chu Hồng Phương vội tiếp lời, mừng thầm trong bụng: "Nhưng cũng không thể chắc chắn được đâu ạ! Bà Lục, bây giờ bọn trẻ suy nghĩ ghê gớm lắm! Nhất là Hạo Đình xuất sắc như vậy, chắc chắn có rất nhiều cô gái nhòm ngó. Con nghe nói gần đây ở Đại học Quốc phòng cũng có không ít tin đồn về cậu ấy đấy!"
Bà Lục ra vẻ tò mò, chậm rãi hỏi lại: "Ồ? Tin đồn gì vậy?"
Chu Hồng Phương lập tức nghiêm giọng: "Con nghe nói, gần đây Hạo Đình đang say mê một nữ minh tinh trong giới giải trí, còn ra mặt bảo vệ cô ta nữa! Chuyện này chính là Nhã Sanh nhà con tận mắt nhìn thấy! Cô diễn viên đó vô cùng xinh đẹp, kiểu phụ nữ mà đàn ông chỉ cần nhìn là động lòng. Con thấy Hạo Đình đã bị cô ta mê hoặc mất rồi!"
Nói xong, Chu Hồng Phương nín thở chờ phản ứng của bà Lục, mong bà cụ sẽ tức giận.
Thế nhưng, điều khiến bà ta ngạc nhiên là bà Lục không hề nổi giận mà còn phá lên cười sảng khoái: "Ha ha ha ha! Cháu trai ta có người yêu rồi sao? Ha ha ha ha! Trời ơi, cuối cùng thằng bé cũng thông suốt rồi! Ta sắp lo lắng chết mất đây, ha ha ha ha!"