Hôn Nhân Tái Sinh: Lục Thiếu Cưng Chiều Cô Vợ Bác Sĩ Bí Ẩn Tận Trời

Chương 550: Chương 550




Lục lão gia tử không ra tay, Thẩm Hương Lan đương nhiên cũng không thể làm gì hơn. Bà ta gọi điện cho chồng mình, nhưng Lục lão gia tử vẫn im lặng, mà Lục lão đại cũng không dám tự tiện hành động.

Thẩm gia rơi vào tình cảnh này khiến Thẩm Hương Lan kiệt quệ cả thể xác lẫn tinh thần!

Vì vậy, bà ta cũng chẳng còn tâm trí bận tâm đến Cố Vân Tịch!

Trong khi đó, phía Đỗ gia, hai mẹ con Chu Hồng Phương và Đỗ Nhã Sanh lại đang vô cùng sốt ruột!

Đỗ Nhã Sanh nắm chặt tay mẹ mình, gấp gáp nói: “Mẹ, đã nhiều ngày trôi qua như vậy rồi, sao vẫn không có chút động tĩnh nào? Rốt cuộc Thẩm Hương Lan đang làm gì vậy? Chẳng lẽ đến cả một tiểu minh tinh mà cũng không xử lý nổi sao?”

Chu Hồng Phương cau mày: “Nghe nói Thẩm gia gặp chuyện, dạo này bà ta chắc không có thời gian lo chuyện khác.”

“Thẩm gia gặp chuyện?” Đỗ Nhã Sanh tỏ vẻ ngạc nhiên. “Thẩm gia thì có thể gặp chuyện gì chứ? Một gia tộc nhỏ như vậy, lại còn được Lục gia bảo bọc, căn bản chẳng ai dám động vào họ. Mà mấy đại gia tộc cũng chẳng thèm để mắt tới. Rốt cuộc có thể xảy ra chuyện gì?”

Chính điều này mới khiến Chu Hồng Phương cảm thấy kỳ lạ nhất.

“Xưởng dược của Thẩm gia bị phong tỏa, hai người anh trai của Thẩm Hương Lan đến giờ vẫn còn bị giam.”

Nghe vậy, Đỗ Nhã Sanh lập tức nhận ra có điều bất thường. “Không… không phải chứ? Vẫn còn bị giam sao? Xưởng dược còn bị phong tỏa ư? Chuyện nghiêm trọng đến thế sao?”

Chu Hồng Phương gật đầu: “Đúng vậy! Với một gia tộc như Thẩm gia, theo lý mà nói, có Lục gia chống lưng thì không thể xảy ra chuyện lớn như vậy được. Hơn nữa, Thẩm gia cũng đâu có khả năng phạm phải tội gì nghiêm trọng. Loại chuyện này, chỉ cần một lời của Lục lão gia tử là có thể giải quyết êm đẹp.”

“Vậy mà từ đầu đến cuối, Thẩm gia vẫn không có lấy một tin tức tốt nào. Điều này chỉ có thể chứng tỏ rằng, Lục lão gia tử đã không ra tay.”

Đỗ Nhã Sanh bĩu môi, bất mãn nói: “Thật vô dụng! Đúng lúc quan trọng thế này lại xảy ra chuyện.”

Chu Hồng Phương liếc nhìn con gái, nghiêm giọng dạy bảo: “Con không thể suy nghĩ sâu xa hơn chút sao?”

Đỗ Nhã Sanh sững người.

Chu Hồng Phương thở dài, giọng đầy tiếc nuối: “Trước đây, Thẩm gia vẫn luôn ổn định. Hai tên anh trai của Thẩm Hương Lan là phế vật, con tưởng Lục lão gia tử không biết sao? Nếu trước đây không sao, vậy tại sao bây giờ đột nhiên lại xảy ra chuyện lớn như vậy, mà Lục gia vẫn án binh bất động?”

“Chắc chắn có người đứng sau thao túng chuyện này! Mà nếu Lục gia không e ngại người đó thì chính là đang bảo vệ người đó. Với địa vị của Lục gia, số người có thể khiến họ kiêng dè chỉ đếm trên đầu ngón tay. Nhưng những người đó cũng chẳng có lý do gì để nhằm vào Thẩm gia.”

“Điều này chỉ có thể chứng tỏ rằng, người muốn gây khó dễ cho Thẩm gia chính là người mà Lục gia đang bảo vệ. Hơn nữa, chắc chắn đó là người trong nhà!”

Đỗ Nhã Sanh: “...”

Cô ta cảm thấy đầu óc mình hoàn toàn không theo kịp lối suy nghĩ chặt chẽ của mẹ mình, như thể não bộ không thể xử lý được mớ thông tin này.

“Người trong nhà? Sao có thể chứ? Người một nhà mà lại ra tay với Thẩm gia? Chẳng lẽ người đó bị bệnh à?”

Chu Hồng Phương càng nhíu chặt mày, thầm nghĩ: Đứa con gái này đúng là ngu ngốc, tất cả đều do mình nuông chiều từ nhỏ!

Bà ta nghiêm giọng: “Nhã Sanh, con là con gái duy nhất trong nhà. Ba người anh của con, ba và cả mẹ đều luôn cưng chiều con, nhưng không có nghĩa là con có thể ngốc nghếch như vậy! Con không thể suy nghĩ kỹ một chút sao? Ở Lục gia, ai có khả năng ra tay với người của Thẩm gia nhất?”

Thấy sắc mặt mẹ nghiêm túc, Đỗ Nhã Sanh lập tức rụt cổ lại. Cô ta cố gắng suy nghĩ một lúc lâu, nhưng vẫn chẳng thể tìm ra đáp án.

Chu Hồng Phương thở dài, cảm thấy bất lực: “Thẩm Hương Lan dù sao cũng là con dâu trưởng của Lục gia. Nếu chuyện này là do những người ở Tam phòng gây ra, họ ít nhiều cũng sẽ nể mặt con dâu trưởng, Lục lão gia tử cũng sẽ để ý.”

“Hơn nữa, người trong Tam phòng, bậc trưởng bối của Thẩm gia không thể đắc tội, con cái thì còn nhỏ, gần như không có liên hệ gì với Thẩm gia. Vậy mà Lục lão gia tử vẫn đứng ra bảo vệ, khả năng lớn nhất chính là do Lục Hạo Đình.”

“Trong số các hậu bối của Lục gia, chỉ có Lục Hạo Đình là người có năng lực đó, cũng là người được lão gia tử thiên vị nhất. Con hiểu chưa?”

Đỗ Nhã Sanh hoàn toàn đơ người! 

“Nhưng... nhưng tại sao Lục Hạo Đình lại ra tay với Thẩm gia?”

Chu Hồng Phương: “...”

Lúc này, bà ta thật sự bất lực với con gái mình!

“Nhã Sanh, đầu óc con rốt cuộc có chịu vận động không vậy? Suốt ngày con nghĩ cái gì thế hả?”

“Con...” Đỗ Nhã Sanh bị mẹ mắng đến đỏ mặt, nhưng cuối cùng vẫn không dám cãi lại.

Chu Hồng Phương hừ lạnh: “Với tính cách của Thẩm Hương Lan, sau khi nghe mẹ khích bác, chắc chắn bà ta sẽ đi tìm Cố Vân Tịch gây chuyện. Nếu như Thẩm gia không gặp chuyện gì, mẹ tin rằng bà ta có thể dễ dàng xử lý Cố Vân Tịch mà không gặp trở ngại gì.”

“Nhưng bây giờ, Thẩm gia gặp nạn thê thảm như vậy. Nếu đúng là Lục Hạo Đình ra tay, thì điều đó chỉ có thể chứng tỏ rằng Thẩm Hương Lan đối phó Cố Vân Tịch đã chọc giận nó. Và đây chính là cách nó trút giận thay Cố Vân Tịch!”

Đỗ Nhã Sanh lập tức trợn to mắt. Mãi một lúc lâu sau, cô ta mới hoàn toàn phản ứng kịp. Sắc mặt cô ta lập tức trở nên dữ tợn!

“Anh ấy điên rồi sao? Thẩm Hương Lan dù gì cũng là mẹ kế của anh ấy, vậy mà anh ấy dám vì một ả đàn bà hèn kém kia mà ra tay với cả Thẩm gia sao? Cố Vân Tịch có tư cách gì chứ?”

Đỗ Nhã Sanh giận đến phát điên, thực sự không thể kiềm chế được!

Cô ta đã háo hức mong chờ suốt bao ngày, cứ nghĩ sẽ có một kết cục hoàn mỹ. Vậy mà thứ chờ đợi cô lại là kết quả thế này sao?

Chu Hồng Phương thở dài: “Tạm thời đây chỉ là phán đoán của mẹ. Hiện tại, chúng ta chỉ có thể hy vọng rằng mẹ đã đoán sai.”

“Chắc chắn là sai! Lục Hạo Đình tuyệt đối sẽ không làm vậy!”

Chu Hồng Phương nhìn con gái, trong lòng lại không dám khẳng định điều đó.

Lục Hạo Đình vốn không có chút tình cảm nào với Thẩm Hương Lan. Nếu Thẩm Hương Lan đã đắc tội anh, thì chuyện này hoàn toàn có thể xảy ra.

Chỉ là… vì Cố Vân Tịch sao?

Chu Hồng Phương nhíu chặt mày: “Chúng ta phải tìm cách, không thể để Cố Vân Tịch tiếp tục tác oai tác quái như vậy được. Nhã Sanh, nếu chuyện này là thật, thì điều đó chứng tỏ Lục Hạo Đình không chỉ đơn thuần chơi đùa với Cố Vân Tịch, mà còn vô cùng cưng chiều cô ta.”

“Trong tình huống này, cho dù sau này con có gả cho Lục Hạo Đình, thì người nó cưng chiều vẫn sẽ là Cố Vân Tịch. Con chịu nổi sao?”

“Cô ta dám ư?!” Đỗ Nhã Sanh tức giận đến mức bật dậy khỏi ghế sofa. “Nếu cô ta dám tranh giành đàn ông với con, con nhất định sẽ khiến cô ta phải hối hận!”

Chu Hồng Phương nhìn dáng vẻ của con gái mà không biết nên nói gì.

“Được rồi! Trước tiên con hãy lo cho tốt chuyện của mình đi! Mẹ đã bảo con tìm cơ hội tiếp xúc với Lục Hạo Đình nhiều hơn, nhưng con thì sao? Đến bước nào rồi?”

Nghe đến đây, Đỗ Nhã Sanh lập tức có chút bực bội: “Con cũng muốn lắm chứ! Nhưng ngay cả mặt anh ấy con còn chưa gặp được! Nghe nói anh ấy chỉ đến đây để xử lý công việc, hết kỳ nghỉ hè sẽ trở về bộ đội ở Giang Châu. Bây giờ kỳ nghỉ cũng sắp kết thúc rồi, mà con vẫn chưa có cơ hội gặp anh ấy lần nào.”

Chu Hồng Phương thở dài bất lực trước sự vô dụng của con gái: “Con… Sao con lại kém cỏi thế này? Mẹ đã dạy con biết bao nhiêu cách, thế mà chẳng cái nào con áp dụng được à?”

“Muốn áp dụng thì ít nhất con cũng phải gặp được người ta trước chứ!” Đỗ Nhã Sanh bực bội than thở.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.