Cố Vân Tịch rời khỏi Sở gia, giao Sở Mặc lại cho giáo sư Tạ chăm sóc, còn mình thì quay về Tạ gia để lấy thuốc.
Cô đã từng đến hiệu thuốc nên biết rõ chỗ nào có, hơn nữa việc bốc thuốc, phối dược vốn không làm khó được cô.
Âu Dương Lan cũng biết chuyện này. Thấy Cố Vân Tịch mang theo nhiều thuốc như vậy, bà vội vàng hỏi có phải để chữa trị cho Sở Mặc hay không.
Cố Vân Tịch gật đầu.
Biết là để trị bệnh cho Sở Mặc, hơn nữa còn có hy vọng hồi phục, Âu Dương Lan lập tức kích động, không chần chừ mà theo Cố Vân Tịch trở lại Sở gia.
Sau khi về đến Sở gia, đợi thêm một lát, các cảnh vệ mới mua được toàn bộ dược liệu về. Cố Vân Tịch nhanh chóng phân loại, rồi bắt đầu sắc thuốc.
Một nồi thuốc để Sở Mặc uống, còn một nồi lớn hơn được chuẩn bị để ngâm thuốc.
Cái đáng sợ nhất chính là thùng tắm đã được dựng lên, chỉ chờ lúc thích hợp... Có thể nói là sắp “đem Sở Mặc đi nấu” vậy!
Mọi thứ đều đã có người của Sở gia hỗ trợ, Cố Vân Tịch chỉ cần đứng bên chỉ huy là được.
Chẳng mấy chốc, mọi thứ đã sẵn sàng. Nước trong thùng tắm cũng đang được đun nóng từ từ, nhưng không cần vội vì đây là bước cuối cùng, cứ để nó nóng dần là được.
Tới thời gian rút châm, Cố Vân Tịch thu lại ngân châm, đợi thuốc sắc xong thì bưng tới cho Sở Mặc uống.
Một bát thuốc đen sánh, nồng nặc mùi khó ngửi khiến giáo sư Tạ và Sở lão gia tử cau mày khó chịu. Thứ này thực sự quá nặng mùi!
Nhưng Sở Mặc vẫn dứt khoát uống hết, dù rằng vừa nuốt xuống liền cảm thấy buồn nôn.
Chỉ chốc lát sau, cơ thể anh bắt đầu phản ứng, toàn thân nóng ran, khó chịu vô cùng.
Đúng lúc này, thùng tắm cũng đã được đổ đầy nước thuốc nóng. Cuối cùng, Cố Vân Tịch để người dìu Sở Mặc đặt vào trong đó.
Cố Vân Tịch quay lưng lại, để những người còn lại giúp Sở Mặc cởi bỏ quần áo rồi đặt anh vào thùng tắm.
Nước trong thùng vẫn tiếp tục được đun nóng. Giáo sư Tạ và Sở lão gia tử đứng bên cạnh, trong lòng đầy lo lắng. Cảnh tượng này chẳng khác gì "nước ấm nấu ếch", nhỡ đâu lại nguy hiểm đến tính mạng thì sao?
Thế nhưng, Cố Vân Tịch không nói gì. Giáo sư Tạ cũng im lặng, Sở lão gia tử nhìn ông, chẳng biết nên mở lời thế nào. Dù sao có giáo sư Tạ ở đây cũng khiến ông yên tâm phần nào.
Mặc dù ông có thể nhận ra chính Cố Vân Tịch mới là người đang thực sự chữa trị, nhưng Tạ Bỉnh Thiên không ngăn cản, vậy thì ông cũng không phản đối.
Dù gì nha đầu này cũng đã thể hiện thực lực ở bệnh viện, biết đâu nó thực sự có cách giúp cháu trai ông đứng dậy?
Một lúc sau, nước trong thùng đã nóng đến mức gần như sôi. Toàn thân Sở Mặc đỏ bừng lên. Cố Vân Tịch vẫn liên tục kiểm tra nhiệt độ nước, đồng thời quan sát phản ứng của anh.
Cuối cùng, cô lên tiếng: "Được rồi, tắt lửa!"
Đám cảnh vệ nãy giờ đứng bên cạnh thấp thỏm lo sợ, giờ nghe lệnh liền lập tức dập tắt lửa. Ai nấy đều thở phào nhẹ nhõm, vừa rồi cứ có cảm giác như Cố Vân Tịch sắp nấu chín Sở Mặc đến nơi!
"Nâng chân lên!" Cố Vân Tịch ra lệnh.
Sở Mặc không thể tự động nhấc chân, nhưng anh vẫn có tay. Anh cúi người, dùng tay nâng chân mình lên rồi đặt lên mép thùng tắm.
Cố Vân Tịch lại lấy ra ngân châm, từng cây một cắm lên chân anh.
Sau khi đã đâm sáu châm, cô cầm lên cây châm cuối cùng, bình thản nói: "Chờ lát nữa nếu có cảm giác thì nói cho tôi biết. Còn nữa, sẽ rất đau đấy, đừng cố chịu đựng. Muốn kêu thì cứ kêu, không sao cả!"
Sở Mặc chỉ biết gật đầu. Anh vốn không cảm nhận được gì ở đôi chân, vậy thì "rất đau" nghĩa là sao?
Anh không biết. Cũng không dám nghĩ sâu. Chỉ có thể im lặng nghe theo.
Cố Vân Tịch không chần chừ nữa, tay chấn động, mũi châm đâm thẳng xuống.
"Tê…!"
Một luồng đau đớn dữ dội ập tới, Sở Mặc hít mạnh một hơi khí lạnh!
Còn chưa kịp hoàn hồn, Cố Vân Tịch đã rút châm ra, nhanh chóng cắm vào một huyệt đạo khác, động tác dứt khoát nhưng lại có phần tàn nhẫn!
"A…!"
Lần này, Sở Mặc không nhịn được nữa, bật lên một tiếng hét thảm!
Tiếng hét thảm thiết của Sở Mặc khiến Sở lão gia tử và bà cụ Sở giật mình kinh hãi!
"Mặc nhi!"
"Không sao đâu!" Sở Mặc nghiến răng chịu đựng cơn đau thấu xương. Dù cơn đau dữ dội đến mức khiến cả người anh run rẩy, nhưng trên mặt hắn lại hiện lên một nụ cười vui sướng. Hai tay anh siết chặt mép thùng tắm, vừa cười vừa rơi nước mắt.
"Ông, con không sao! Đã rất lâu rồi... con chưa từng cảm thấy đau như thế này! Con không sao!"
Lần này, Cố Vân Tịch không rút châm ra mà tiếp tục lấy một cây khác, dứt khoát cắm xuống.
"A…!"
Tiếng hét thảm thiết của Sở Mặc lần này còn thê lương hơn trước.
Những cây châm trước đó vẫn còn ghim trên chân, khiến cơn đau cứ kéo dài không dứt. Bây giờ lại thêm một cây nữa, cơn đau chồng chất lên nhau, khiến anh gần như tê liệt thần trí.
"A ha ha ha! Không sao... con không sao... ông, bà..." Anh vừa khóc vừa cười, nước mắt lăn dài trên khuôn mặt méo mó vì đau đớn. "Đã rất lâu rồi con không còn cảm giác đau! Không sao cả!"
Rất nhiều năm rồi, anh chưa từng cảm nhận được gì từ đôi chân này. Ban đầu còn có chút cảm giác, nhưng về sau lại hoàn toàn tê liệt.
Cũng chính từ lúc đó, trái tim anh dần dần nguội lạnh.
Thế mà bây giờ, anh lại có thể cảm nhận được cơn đau rõ ràng như vậy.
Anh thực sự rất vui!
Nhìn cháu trai mình như vậy, ông cụ Sở và bà cụ Sở không cầm được nước mắt.
Họ đau lòng, nhưng cũng thấy chua xót tận tâm can.
Cháu trai của họ còn trẻ như vậy, lại phải chịu đựng bao nhiêu đau khổ!
Nhưng mặc cho bọn họ đau lòng thế nào, Cố Vân Tịch vẫn thờ ơ, không hề dừng tay.
Dù Sở Mặc đã đau đến mức sắc mặt vặn vẹo, cô vẫn không chút do dự, tiếp tục đâm thêm một cây châm nữa.
"A…!"
Lần này, tiếng hét của Sở Mặc gần như biến dạng.
Cố Vân Tịch vẫn không dừng lại, quay sang chân còn lại của anh, tiếp tục cắm thêm ba cây nữa.
Tiếng kêu thảm thiết của Sở Mặc vang vọng khắp Sở gia, đến mức những người trong đại viện gần đó đều nghe thấy.
Không ít người đổ xô đến trước cổng Sở gia, bàn tán xôn xao.
"Đó là tiếng của Sở Mặc sao? Trời ơi, nghe thật kinh khủng!"
"Chuyện gì xảy ra vậy? Sao lại kêu thảm thiết đến thế?"
"Không lẽ có chuyện gì bất trắc? Lão gia tử! Lão gia tử!"
Những gia đình xung quanh lo lắng chạy đến, đứng ngoài cửa lớn Sở gia gọi vọng vào.
Trong hậu viện, ông cụ Sở và bà cụ Sở hoàn toàn không để tâm đến những tiếng gọi bên ngoài.
Cháu trai họ đau đến mức này, lòng họ như dao cắt, còn tâm trí đâu mà lo chuyện khác?
Nhưng khi tiếng gọi ngày càng lớn, Sở lão gia tử mới buộc phải đứng dậy, đi ra ngoài giải thích.