Hôn Nhân Tái Sinh: Lục Thiếu Cưng Chiều Cô Vợ Bác Sĩ Bí Ẩn Tận Trời

Chương 563: Chương 563




Cố Vân Tịch không bận tâm đến những chuyện bên ngoài. Cô vẫn chăm chú theo dõi Sở Mặc, một tay đặt lên mạch đập của anh, quan sát từng biến đổi trên cơ thể.

Suốt hai mươi phút chịu đựng cơn đau, cuối cùng Cố Vân Tịch mới rút ngân châm ra.

Sở Mặc kiệt sức, toàn thân mềm nhũn tựa vào thành thùng tắm. Cố Vân Tịch kiểm tra một lượt, sau đó nhẹ nhàng thở ra.

"Tình trạng không tệ!"

Cô quay sang trấn an mọi người: "Yên tâm đi! Anh ấy không sao cả, chỉ là quá mệt. Nghỉ ngơi một lát sẽ ổn. Về sau, cháu sẽ điều trị định kỳ cho anh ấy. Hiện tại, tình trạng tiến triển khá tốt, nhưng về khả năng phục hồi hoàn toàn, vẫn cần theo dõi thêm."

Dù Cố Vân Tịch không đưa ra lời khẳng định chắc chắn, nhưng với bà cụ Sở, câu nói này chẳng khác nào một tin vui chấn động!

Bà sững sờ, tưởng như mình vừa nghe nhầm.

Cái này... chẳng phải là đang nói rằng cháu trai bà chắc chắn có thể đứng lên sao?!

Có lẽ không thể linh hoạt như trước, nhưng... có thể đứng dậy!

Bà cụ Sở từng hy vọng cháu trai có thể hồi phục hoàn toàn, nhưng sau từng ấy năm, bà đã dần chấp nhận sự thật. Giờ đây, bà không dám mong quá nhiều. Chỉ cần Sở Mặc có thể đứng lên, có thể đi lại được, có thể kết hôn, sinh con... thế là đủ!

"Cái này... cái này... Cảm ơn... thật sự cảm ơn cháu..."

Bà cụ Sở xúc động đến mức nói năng lộn xộn, nước mắt không ngừng tuôn rơi.

Nhìn bà như vậy, Cố Vân Tịch cũng cảm thấy lòng chua xót.

Lúc này, cảnh vệ tiến đến, cẩn thận đỡ Sở Mặc ra khỏi thùng tắm. Họ nhanh chóng lau khô người, mặc lại quần áo cho anh rồi đưa lên phòng ngủ trên lầu.

Sở Mặc còn chưa kịp nói gì, đã chìm vào giấc ngủ sâu.

Cố Vân Tịch vẫn còn muốn điều chế thuốc cho Sở Mặc, nên sau khi chào tạm biệt người nhà họ Sở, cô rời đi trong tiếng cảm ơn không ngớt của ông bà Sở. Sau đó, cô cùng vợ chồng giáo sư Tạ trở về Tạ gia.

Lúc này, giáo sư Tạ vẫn cảm thấy khó tin.

"Nha đầu, rốt cuộc con dùng cách gì vậy? Sao lại khiến cậu ta đau dữ dội như thế? Trước đó thầy đã thử đủ mọi phương pháp mà cậu ta gần như chẳng cảm giác được gì. Còn con... con thì..."

Giáo sư Tạ cau mày nghĩ mãi mà vẫn không hiểu được nguyên lý bên trong.

Chẳng lẽ bao nhiêu năm nghiên cứu của mình đều vô ích sao?

Toàn bộ quá trình chữa trị, ông đều có mặt, tất cả phương thuốc và cách dùng thầy đều thấy rõ, vậy mà vẫn không hiểu được. Điều này khiến giáo sư Tạ cảm thấy có chút thất bại!

Cố Vân Tịch bật cười, đương nhiên là thầy không hiểu được rồi!

Cách này không phải kiểu chữa trị thông thường ở đây, mà là cô học được từ hệ thống, dựa theo nguyên lý dùng thuốc của một quốc gia bí ẩn.

Kết hợp với châm cứu, việc sắp xếp toàn bộ quy trình phải thật chính xác.

Cô đã bỏ ra rất nhiều thời gian mới nghiên cứu ra được.

Haiz... đúng là mình cũng kiên nhẫn thật!

Nghĩ đến đây, ngay cả Cố Vân Tịch cũng thấy khâm phục chính mình.

Âu Dương Lan vui vẻ nói: "Được rồi, được rồi! Không hiểu thì từ từ nghiên cứu, nhưng trước mắt Vân Tịch đã bận rộn cả ngày, chắc chắn rất mệt. Con cứ ngủ lại nhà ta một đêm đi, mai tài xế sẽ đưa con đến trường."

"Phải đấy! Lão Tạ, ông mau làm cho con bé một tấm thẻ thông hành, để sau này đến đây không còn phiền phức nữa."

Những đứa trẻ vừa thông minh vừa hiểu chuyện, chẳng ai là không quý mến.

Giáo sư Tạ liên tục gật đầu đồng ý.

Sau khi về đến Tạ gia, Cố Vân Tịch quả thật có hơi mệt, liền về phòng nghỉ ngơi.

Căn phòng rất rộng rãi, ánh sáng chan hòa, ban công cũng lớn, bên trong có nhà vệ sinh riêng. Phòng nằm trên tầng hai, nội thất đơn giản nhưng đầy đủ, có thể thấy chủ nhà đã chuẩn bị rất chu đáo.

Chăn ga gối đều là đồ mới, Cố Vân Tịch nằm xuống, an tâm ngủ một giấc.

Cô rất tự tin vào tình trạng của Sở Mặc, nên hoàn toàn không lo lắng gì.

Trước khi ngủ, cô định vị lại vị trí của Lục Hạo Đình. Lần này anh ấy đã di chuyển khá xa về phía tây bắc, nhưng khoảng cách giữa hai người vẫn còn rất lớn.

Lâu lắm rồi không gặp anh ấy, nhớ quá đi mất!

Thời gian sau đó, Cố Vân Tịch vừa đi học, vừa tranh thủ thời gian rảnh làm việc ở phòng nghiên cứu, rồi tiếp tục chữa trị cho Sở Mặc. Khi có thời gian, cô cũng đến bệnh viện xem tình hình hồi phục của các bệnh nhân khác.

Cố Trầm nghe nói cô đang giúp Sở Mặc chữa bệnh thì vô cùng cảm kích.

Sau khi chân của Cố Trầm hồi phục được một chút, anh liền muốn đến thăm Sở Mặc.

Hai người vốn là anh em tốt. Trước đây, chính mắt anh đã chứng kiến Sở Mặc gục ngã, không thể nào đứng dậy được nữa. Từ đó, ước mơ trở thành quân nhân của cả hai chỉ còn mình anh gánh vác. Nhưng trong lần làm nhiệm vụ vừa rồi, chính anh cũng suýt chút nữa bị tàn phế…

Trên đường trở về, anh đã nghĩ mọi chuyện coi như chấm dứt, biết rằng mình không thể tiếp tục ở lại quân đội nữa. Không ngờ trời xui đất khiến, không chỉ giữ được đôi chân của mình, mà ngay cả Sở Mặc cũng có thể cứu!

Cố Trầm cảm thấy Cố Vân Tịch chính là ân nhân của anh!

Chân của anh đã hồi phục được hơn một tháng, hiện tại tình trạng rất tốt, muốn quay lại quân đội cũng không phải là không thể.

Cuộc sống của Cố Vân Tịch dần trở nên bình lặng. Tiếp theo, sự kiện lớn nhất chính là buổi khai máy của Minh Ngọc Truyện. Vì thế, cô cần sắp xếp lại thời gian bên phía trường học.

Vì phải chữa trị cho Sở Mặc và có mối quan hệ với Tạ gia, số lần cô đến đại viện quân đội cũng ngày càng nhiều, thậm chí có những ngày cô trực tiếp ở lại nhà giáo sư Tạ.

Trong nhà, giáo sư Tạ và cô Âu Dương chỉ có hai người. Con cháu của họ đều bận rộn công việc riêng, rất ít khi về thăm.

Cố Vân Tịch nấu ăn rất giỏi, lại hợp tính với cô Âu Dương. Còn với giáo sư Tạ thì khỏi phải nói, hai người lúc nào cũng có chuyện để bàn luận.

Đến đại viện thường xuyên, cô cũng gặp được không ít người.

Hôm nay, cô tình cờ chạm mặt Đỗ Nhã Sanh!

Trong tay cô đang cầm thuốc đã bào chế xong, định mang đến cho Sở Mặc. Đúng lúc đó, Đỗ Nhã Sanh nhìn thấy cô, lập tức trợn tròn mắt.

Cô ta nhìn chằm chằm một lúc lâu mới xác nhận đúng là Cố Vân Tịch, sau đó giận điên lên!

"Cố Vân Tịch! Sao cô lại vào được đây?"

Nơi này là đại viện quân đội, an ninh vô cùng nghiêm ngặt, người ngoài không thể tùy tiện ra vào.

Cố Vân Tịch dừng bước, liếc nhìn Đỗ Nhã Sanh. Cô ta ăn mặc thời thượng, trên người đeo bảng tên, tức tối lao thẳng về phía mình.

Cố Vân Tịch: "..."

Đúng là oan gia ngõ hẹp mà!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.