"Tôi đang hỏi cô đấy! Sao không trả lời? Rốt cuộc cô vào đây bằng cách nào?"
Cố Vân Tịch im lặng, trợn mắt nhìn Đỗ Nhã Sanh một cái: "Ở nơi này, cô nghĩ tôi vào bằng cách nào?"
Đương nhiên là có người đưa vào rồi, chẳng lẽ cô tự tiện xông vào được chắc?
Nhưng ai ngờ Đỗ Nhã Sanh lại hiểu sai ý, cứ nghĩ rằng Lục Hạo Đình đã đưa Cố Vân Tịch vào, thậm chí còn để cô đặt chân vào cửa Lục gia?
Vừa nghĩ đến đây, sắc mặt Đỗ Nhã Sanh lập tức trở nên khó coi.
"Cô có biết xấu hổ không? Nơi này là chỗ dành cho loại người như cô sao? Cô nghĩ mình là ai mà…"
Còn chưa nói hết câu, sắc mặt Cố Vân Tịch đã lạnh hẳn đi. Cô trực tiếp ngắt lời: "Tôi khuyên cô ăn nói cho sạch sẽ một chút. Đừng có cả ngày rảnh rỗi không có việc gì làm lại đi khoe khoang cái kiểu giáo dưỡng tệ hại của mình!"
"Tự nhận mình là tiểu thư danh giá, vậy mà mở miệng ra toàn lời chợ búa. Cô không thấy mất mặt à?"
"Cô…" Đỗ Nhã Sanh tức đến đỏ mặt.
Từ khi biết Cố Vân Tịch có quan hệ với Lục Hạo Đình, cô ta đã xem cô như tình địch. Giờ hai người chạm mặt, tự nhiên là đỏ mắt đối đầu.
Đỗ Nhã Sanh tức giận quát: "Cô dám mắng tôi? Cô tưởng cô là ai? Đừng có mà nghĩ…"
"Cô thì là cái thá gì? Chẳng qua cũng chỉ là một tiểu thư may mắn sinh ra trong gia đình tốt một chút thôi! Cô nghĩ mình hơn người lắm à? Trong đại viện này, người xuất thân tốt hơn cô còn đầy ra đấy! Nhưng có ai khoe khoang khắp nơi như cô không? Suốt ngày lượn lờ khắp nơi, cứ tưởng mình cao quý lắm sao?"
Thực ra, Cố Vân Tịch không phải là người có tính cách hiền lành, cũng không phải kiểu dễ bị bắt nạt.
Kiếp trước, cô từng bị chèn ép không ít. Nhưng khi có năng lực rồi, cô liền ghét kẻ xấu như kẻ thù, có thù tất báo!
Sau này, vì được Lục Hạo Đình yêu thương, cô thu lại bớt cái gai góc của mình. Được cưng chiều có thể khiến một người phụ nữ trở nên dịu dàng, điều này đúng không sai.
Nhưng bây giờ, Lục Hạo Đình đã rời đi rất lâu, cô vừa nhớ anh, vừa lo lắng. Tâm trạng vốn dĩ đã không tốt, vậy mà Đỗ Nhã Sanh còn vô duyên vô cớ tìm đến gây chuyện.
Cố Vân Tịch tức giận thật rồi!
Một khi cô đã bật chế độ "cay nghiệt", thì không phải ai cũng có thể chịu nổi.
Nếu so về ăn miếng trả miếng, Cố Vân Tịch chưa từng thua ai bao giờ!
Đỗ Nhã Sanh còn chưa kịp lên tiếng thì đã bị Cố Vân Tịch mắng cho một trận tơi tả, khiến cô ta sững sờ như thể không tin nổi.
Mãi đến khi hoàn hồn lại, cơn giận dữ mới bùng lên!
Nơi này là đại viện, niềm kiêu hãnh lớn nhất của Đỗ Nhã Sanh. Cô ta luôn tự hào vì mình là tiểu thư ở đây, bao nhiêu cô gái khác đều phải ghen tị, ngưỡng mộ cô ta.
Lúc trước, cô ta cũng từng khinh thường Cố Vân Tịch, cho rằng cô ta cả đời này không có tư cách đặt chân vào đây. Hai người vốn dĩ không cùng đẳng cấp, khoảng cách địa vị là thứ không thể nào san lấp.
Nhưng mới có bao lâu chứ?
Chưa đầy hai tháng!
Vậy mà Cố Vân Tịch đã có thể xuất hiện trong giới của cô ta. Điều này khiến Đỗ Nhã Sanh vô cùng khó chịu, thậm chí còn thấy hoảng sợ.
Nỗi bất an dần dần xâm chiếm, bởi vì cô ta nhận ra lợi thế của mình trước Cố Vân Tịch ngày càng ít đi.
"Cô... cô... cút khỏi đây ngay! Cô lấy tư cách gì mà xuất hiện ở đây?"
Cố Vân Tịch chẳng thèm bận tâm, chỉ lạnh nhạt liếc qua rồi định rời đi.
Nhưng Đỗ Nhã Sanh không chịu để yên, cô ta lập tức túm lấy Cố Vân Tịch, giơ tay lên định giáng một bạt tai.
Ánh mắt Cố Vân Tịch khẽ trầm xuống, nhanh như chớp, cô đưa tay ra chặn lại.
"Cô muốn đánh tôi? Trước tiên phải xem thử mình có đủ bản lĩnh hay không đã!"
Cổ tay Đỗ Nhã Sanh bị Cố Vân Tịch giữ chặt, dù có vùng vẫy thế nào cũng không thoát được. Bàn tay kia trông có vẻ mảnh mai hơn cô ta, vậy mà lại mạnh mẽ đến mức làm cô ta không thể cử động.
Một cảm giác nhục nhã lập tức dâng trào.
"Cô... cô thả tôi ra!"
Cố Vân Tịch cười nhạt, ánh mắt sắc bén: "Chính cô đến gây chuyện với tôi, giờ không đấu lại thì muốn chạy à?"
Dứt lời, cô hơi siết tay lại.
"Aaaa!" Đỗ Nhã Sanh hét lên vì đau, khuôn mặt tái mét: "Cô thả tôi ra ngay!"
Cố Vân Tịch chẳng buồn buông tay, giọng điệu lạnh lùng: "Muốn chửi là chửi, muốn đi là đi? Cô nghĩ tôi dễ bị bắt nạt thế sao? Đừng nói là cô quên mất kết cục của Lương Thi Hàm rồi đấy?"
Sắc mặt Đỗ Nhã Sanh lập tức thay đổi!
Lương Thi Hàm ư?
Trước đây, Lương Thi Hàm cũng từng là một nhân vật có tiếng trong giới thượng lưu, sau lưng còn có ba làm chỗ dựa. Vậy mà chỉ vì dám đắc tội với Cố Vân Tịch, cuối cùng danh tiếng bị hủy hoại, sự nghiệp tiêu tan.
Cô ta không chỉ bị bôi nhọ thanh danh mà còn bị tạm giữ suốt một tháng. Dù sau đó có được thả ra nhưng sự nghiệp diễn xuất đã hoàn toàn chấm dứt.
Mặc dù Đỗ Nhã Sanh luôn coi thường giới diễn viên, nhưng cô ta cũng hiểu rõ – đó chính là sự nghiệp của Lương Thi Hàm.
Mất đi sự nghiệp chẳng khác nào mất đi tất cả.
Cũng chỉ vì nói xấu Cố Vân Tịch mà Lương Thi Hàm rơi vào kết cục thê thảm như vậy.
Đỗ Nhã Sanh siết chặt nắm tay, hơi thở trở nên gấp gáp. Dĩ nhiên, cô ta không đời nào chấp nhận mình bị so sánh với Lương Thi Hàm!
"Hừ! Cô đừng có dọa tôi! Lương Thi Hàm chẳng qua chỉ là một diễn viên hạng xoàng, cô ta thì là cái thá gì chứ? Còn tôi... tôi không giống cô ta đâu! Cố Vân Tịch, tốt nhất là cô thả tôi ra ngay, nếu không... tôi đảm bảo cô sẽ phải hối hận!"
Cố Vân Tịch cười nhạt: "Vậy sao? Tôi muốn xem thử, cô định làm tôi hối hận bằng cách nào đây?"
"Cô...!"
Thấy lời đe dọa vô dụng, Đỗ Nhã Sanh càng tức điên. Trong lòng cô ta chỉ nghĩ rằng Cố Vân Tịch chẳng qua là dựa vào Lục Hạo Đình nên mới dám ngang ngược như vậy. Càng nghĩ, cô ta càng giận đến phát điên.
"Buông tay, con tiện nhân! Để tao nói cho mày biết, dù mày có cố rêu rao bản thân giỏi giang thế nào, thành tích có tốt ra sao, thì trong mắt bọn tao – những người xuất thân hào môn – mày vẫn chỉ là một con hát hèn mọn, một món đồ chơi để người khác tùy ý đùa bỡn! Loại thấp kém như mày…"
"Bốp!"
Cố Vân Tịch không chút do dự, giáng thẳng một cái bạt tai thật mạnh!
Đỗ Nhã Sanh hét lên, cả người sững sờ như hóa đá.
Cô ta lớn từng này, đây là lần đầu tiên bị người khác tát!
Phải mất vài giây mới hoàn hồn lại, cô ta lập tức gào lên rồi lao về phía Cố Vân Tịch như một con thú bị chọc giận.
"Mày dám đánh tao? Tiện nhân! Tiện nhân!"
"Bốp!"
Cố Vân Tịch lại thẳng tay vung thêm một bạt tai nữa, mạnh mẽ và dứt khoát, không chút nương tay.
Đỗ Nhã Sanh: "..."
Bà cụ Lục cùng tiểu Đường đi theo bà, nãy giờ đứng xem kịch vui: "..."
"Aaaa…!"
"Ngừng tay ngay!"
Giữa lúc Đỗ Nhã Sanh đang gào thét điên cuồng, một giọng nói nghiêm nghị đột nhiên vang lên, khiến cô ta giật bắn người, cứng đờ tại chỗ.
Cô ta nhận ra giọng nói này - Thẩm Hương Lan!
Người của Lục gia!