Hôn Nhân Tái Sinh: Lục Thiếu Cưng Chiều Cô Vợ Bác Sĩ Bí Ẩn Tận Trời

Chương 568: Chương 568




Hai người liếc mắt nhìn nhau, không nói lời nào, lặng lẽ đứng dậy đi ra ngoài.

“Đóng cửa lại!” Lục Hạo Đình dặn.

Lưu Tinh Trì ngoan ngoãn quay lại đóng cửa.

Trong phòng bệnh cuối cùng cũng chỉ còn lại hai người, Cố Vân Tịch và Lục Hạo Đình. Lần này, anh không cần phải dè chừng ai nữa, cúi xuống liền hôn lên đôi môi nhỏ nhắn mà anh ngày nhớ đêm mong.

Xa nhau lâu như vậy, ngày nào anh cũng mong có thể nhanh chóng trở về gặp cô, nhưng nhiệm vụ là nhiệm vụ. Dù trong lòng có nôn nóng đến đâu, anh cũng buộc phải hoàn thành nó trước tiên.

Nơi anh đến lần này thực sự lạc hậu và nguy hiểm, cũng khó trách trước đó đã có nhiều người phải trả giá đắt. Chính anh cũng gặp không ít khó khăn, thậm chí đã có lúc cận kề cái chết, tưởng rằng mình chẳng thể trở về được nữa.

Giờ đây, khi đã an toàn trở lại, được ôm cô trong lòng, trái tim anh cuối cùng cũng hoàn toàn đặt xuống.

Vẫn là hương vị ngọt ngào quen thuộc ấy, khiến anh đắm chìm không muốn rời.

Nụ hôn dần trở nên sâu hơn, không chỉ dừng lại ở sự đụng chạm đơn thuần. Đôi tay anh không tự chủ mà lần xuống làn da mềm mại của cô. Cảm giác trơn mượt như cánh hoa dưới đầu ngón tay khiến tim anh đập dồn dập.

Lửa nóng trong cơ thể càng lúc càng bùng lên dữ dội. Ngay khoảnh khắc anh gần như không thể kiểm soát bản thân, Lục Hạo Đình đột nhiên dừng lại, ôm chặt lấy cô, hơi thở dồn dập.

“Không thể tiếp tục nữa... nếu không, anh sợ mình sẽ không kiềm chế nổi.”

Cố Vân Tịch ôm lấy anh, khẽ cười: “Đây là bệnh viện, nhưng nếu là ở nhà, anh không cần kiềm chế... Em sẽ cùng anh.”

Lục Hạo Đình lập tức cảm thấy toàn thân nóng ran!

Cô ngẩng đầu nhìn anh, trong đôi mắt long lanh như nước phản chiếu bóng hình của anh, trong veo, chân thành.

Cố Vân Tịch nhẹ giọng hỏi: “Người nhà có biết anh bị thương không? Có muốn về nhà dưỡng thương không?”

Lục Hạo Đình nhìn vào đôi mắt đẹp của cô, cảm thấy tim mình như lỡ một nhịp.

“Tạm thời gia đình vẫn chưa biết đâu, vết thương này chỉ là chuyện nhỏ, không có gì đáng lo ngại.” Anh nói, giọng điềm tĩnh. “Tiểu Ngũ vẫn luôn ở bên cạnh chăm sóc anh, Diệp Phồn cũng ghé qua một chút. Anh vốn định chờ vết thương lành hẳn rồi mới về thăm bà nội, tránh để bà lo lắng.”

Anh khẽ vuốt mái tóc dài mềm mại của cô, ánh mắt tràn đầy yêu thương: “Chúng ta về Tĩnh Thủy Loan đi! Chỉ có hai chúng ta thôi. Có em bên cạnh, anh chẳng cần nằm viện làm gì.”

Cố Vân Tịch bật cười: “Nếu anh về Lục gia cũng không có gì là không thể, gần đây em thường xuyên ở trong đại viện. Nếu anh ở đó, em cũng tiện chăm sóc anh.”

Lục Hạo Đình hơi sững người: “Em ở trong đại viện?”

Lúc này, Cố Vân Tịch mới kể cho anh nghe những chuyện đã xảy ra trong thời gian gần đây. Lắng nghe từng lời cô nói, Lục Hạo Đình cuối cùng cũng hiểu, hóa ra chỉ trong hai tháng anh vắng mặt, tiểu nha đầu này đã trưởng thành đến mức này rồi sao?

Cô đã trở thành đồ đệ của giáo sư Tạ, còn đang chữa bệnh cho Sở Mặc. Chân của Cố Trầm cũng đang dần hồi phục, hơn nữa, cô có thể tự do ra vào đại viện mà không cần đến sự giúp đỡ của anh.

Trong lòng Lục Hạo Đình bỗng trào dâng niềm tự hào.

Cô gái của anh, thật sự quá giỏi giang!

Anh xoa đầu cô, rồi cúi xuống đặt một nụ hôn lên trán cô, giọng nói trầm thấp mà chân thành: “Em nói xem, anh phải yêu em thế nào mới đủ đây? Vân Tịch, em giỏi đến mức khiến anh không biết nên nói gì cho phải.”

Cố Vân Tịch mỉm cười, đôi mắt cong lên như vầng trăng khuyết: “Như bây giờ là tốt nhất rồi! Chỉ cần anh dành trọn tình yêu cho em, thế là đủ.”

Lục Hạo Đình khẽ cười: “Vậy anh sẽ về Lục gia! Dù sao anh cũng quen biết Sở Mặc và Cố Trầm, em cũng không cần phải chạy tới chạy lui nữa. Hơn nữa, đã lâu anh chưa về đại viện, lần này coi như trở về để ở bên bà nội.”

“Ừm!”

Lục Hạo Đình không ở lại bệnh viện quá lâu, đến ngày thứ ba thì xuất viện.

Lục lão gia tử sớm đã biết chuyện anh bị thương, nhưng bà nội của anh thì không.

Mãi đến khi anh trở về Lục gia, bà mới hay tin.

"Hạo Đình, con... Con làm sao mà bị thương đến mức này?"

Bà cụ Lục nhìn thấy đứa cháu trai đầy khí khái của mình vậy mà lại ngồi trên xe lăn trở về, lập tức hoảng hốt, trong mắt tràn đầy lo lắng.

Lục Hạo Đình trấn an: “Bà nội, con không sao đâu, chỉ là chân bị thương nhẹ thôi, dưỡng một thời gian sẽ khỏi. Nhân tiện, con về đây ở mấy ngày.”

Bà cụ Lục tất nhiên vô cùng vui mừng khi cháu trai chịu về nhà, nhưng nhìn thấy nó bị thương, bà lại đau lòng không thôi.

“Trời ạ, sao đang yên đang lành lại bị thương thế này? Con giỏi giang thế mà vẫn không tự chăm sóc được bản thân à? Chắc là đau lắm đúng không? Mất nhiều máu lắm phải không? Để bà bồi bổ cho con thật tốt.”

Bà cụ Lục bắt đầu vừa xót xa vừa lải nhải, nhưng trong lòng Lục Hạo Đình lại cảm thấy vô cùng ấm áp.

Lưu Tinh Trì vẫn luôn ở bên cạnh anh, từ lúc bị thương đến giờ chưa từng rời đi. Bây giờ, hai người cùng nhau ở lại Lục gia.

Bên kia, tình trạng của Sở Mặc cũng có chuyển biến tốt. Sau hơn một tháng được Cố Vân Tịch trị liệu, đôi chân anh đã cải thiện đáng kể. Trước đây, chân anh gầy gò teo tóp, nhưng bây giờ đã dần có da có thịt, trông giống như chân người bình thường.

Dù vẫn chưa thể đi lại, nhưng anh đã bắt đầu có cảm giác ở hai chân. Điều này khiến Sở Mặc vô cùng phấn khích.

Tâm trạng tốt lên, niềm tin vào cuộc sống trở lại, anh cũng không còn u ám, ít nói và thu mình như trước nữa.

Thời tiết lúc này vô cùng mát mẻ, khoảng thời gian dễ chịu hiếm hoi trước khi mùa đông khắc nghiệt kéo đến. Hôm đó, Sở Mặc đẩy xe lăn ra ngoài hóng gió.

Vì đang ở trong đại viện, một nơi rất an toàn, anh không cần vệ sĩ đi theo. Cánh tay anh vẫn còn rất khỏe, bao năm qua anh chưa từng từ bỏ việc rèn luyện, tự mình đẩy xe lăn cũng chẳng có gì khó khăn.

Gió nhẹ thổi qua, không khí trong lành, tâm trạng anh tốt hơn hẳn. Nhìn cảnh vật xung quanh cũng thấy thuận mắt hơn rất nhiều.

Nhưng đúng lúc đang tận hưởng khoảnh khắc yên bình, anh lại vô tình chạm mặt một nhóm ăn chơi thiếu gia.

Sắc mặt Sở Mặc lập tức trầm xuống.

Đây chính là đám người từng hay chế giễu anh.

Tâm trạng tốt bị phá hỏng, anh chuẩn bị quay xe rời đi. Nhưng đám người đó thấy anh liền vội vàng xông đến, chặn đường.

“Ồ! Đây chẳng phải Sở đại thiếu gia sao? Sao hôm nay tâm trạng tốt thế? Ra ngoài đi dạo à?”

“Đúng đó! Từ sau khi hai chân bị phế, cậu hiếm khi ló mặt ra ngoài mà!”

“Mấy cậu không hiểu rồi! Người ta đâu có tiện như chúng ta, muốn đi đâu thì đi, chân còn chẳng nhấc nổi nữa mà!”

“Chậc chậc, ngồi xe lăn bao nhiêu năm rồi, chắc mông phẳng lì luôn rồi ha?”

“Nghe nói cậu còn hay tè ra quần nữa đúng không? Không lẽ lại giống mấy đứa trẻ con?”

“Vậy thì mặc bỉm cho tiện đi!”

“Hahaha!”

“Hôm nay có mặc tã không đấy? Cảm giác thế nào?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.