Người buông lời nhục mạ ác ý nhất không ai khác chính là anh hai ăn chơi trác táng của Đỗ Nhã Sanh.
Hồi nhỏ, anh từng chọc giận Sở Mặc và bị Sở Mặc đánh cho một trận nhừ tử. Kể từ đó, anh ta ôm hận trong lòng. Đến khi Sở Mặc bị thương nặng, mất đi khả năng đi lại, anh ta lại càng đắc ý, luôn tìm cơ hội để sỉ nhục anh.
Lời lẽ của bọn chúng ngày càng quá đáng, sắc mặt Sở Mặc tối sầm lại, hai tay siết chặt, cánh tay nổi đầy gân xanh.
Những lời này đối với anh chẳng khác gì một sự sỉ nhục nặng nề.
Sau chấn thương, nửa thân dưới của anh hoàn toàn mất cảm giác. Việc không kiểm soát được cơ thể là một điều bất đắc dĩ, anh chưa bao giờ muốn như vậy. Nhưng những thiết bị hỗ trợ đó vốn được phát minh để giúp người khuyết tật, vậy mà khi vào miệng đám người này, chúng lại trở thành trò cười.
Nếu có thể lựa chọn, ai lại muốn mình rơi vào hoàn cảnh này?
Những lời nói cay nghiệt đó thực sự quá tàn nhẫn, nhất là với một người từng kiêu ngạo như Sở Mặc.
Nhưng Đỗ lão nhị thì không nghĩ thế. Anh ta càng thấy Sở Mặc khó chịu, anh ta lại càng sung sướng.
“Ồ kìa, sao không nói gì thế? Không có ý kiến gì à?” Anh ta cười giả tạo, giọng điệu đầy khiêu khích. “Đừng im lặng thế anh em! Nói gì đi chứ? Lại nói mặc tã cũng không phải ai cũng có vinh hạnh đâu nhé! Tao muốn mặc mà ba mẹ tao còn không cho kia kìa!”
“Hahaha!”
“Đúng đấy, mặc cái đó chắc thoải mái lắm ha? Không cần vào nhà vệ sinh, tiện biết bao nhiêu!”
Tiếng cười cợt vang lên đầy nhục mạ.
Sở Mặc không thể chịu đựng thêm nữa. Anh biết mình không thể làm gì đám người này, chỉ có thể rời đi.
Anh định đẩy xe lăn đi, nhưng làm sao Đỗ lão nhị có thể dễ dàng để anh rời đi như vậy?
Sở Mặc vốn rất ít khi ra ngoài, hầu hết thời gian đều ở trong nhà. Đỗ lão nhị muốn sỉ nhục anh cũng không thể chạy đến Sở gia mà gây sự. Vậy nên hôm nay anh ta sao có thể bỏ qua cơ hội tốt thế này?
Bên ngoài thì khác, sân rộng nơi bọn con cháu đánh nhau loạn xạ đầy rẫy, mà các trưởng bối hầu hết đều mặc kệ, bởi vì có quản cũng chẳng nổi. Dù gì thì đây cũng là chuyện ngầm giữa đám hậu bối.
Vậy nên, Đỗ Lão Nhị khó khăn lắm mới chớp được cơ hội bắt gặp Sở Mặc ra ngoài, đương nhiên không thể bỏ qua dịp tốt để nhục mạ anh một trận.
Anh ta lại một lần nữa chặn trước mặt Sở Mặc, cười lạnh: "Đừng đi chứ! Sở đại thiếu gia, nhớ năm xưa người hống hách thế nào không? Đám bọn tôi có hợp sức lại cũng chẳng phải đối thủ của anh. Hồi đó đánh tụi tôi hăng say lắm, có từng nghĩ tới sẽ có ngày hôm nay không?"
"Đúng là quả báo mà! Cho anh kiêu ngạo, giờ thì hay rồi, suốt đời gắn chặt trên xe lăn! Anh nói xem, giữ lại hai cái chân vô dụng kia làm gì? Chi bằng chặt quách đi cho chó gặm!"
"Chậc chậc chậc! Đã què rồi thì thôi, ai ngờ ngay cả eo cũng không dùng được? Đến cả cưới vợ cũng chẳng nổi! Haizz, thật đáng thương! Hơn ba mươi tuổi đầu, chưa từng được nếm mùi đàn bà, cảm giác thế nào hả? Hahaha!"
"Hahahaha!"
Xung quanh lại vang lên những tràng cười ngông cuồng.
"Im miệng!"
Sở Mặc gầm lên một tiếng, khiến tất cả giật bắn mình!
Người bệnh lâu ngày tính khí khó chịu là chuyện thường, mà Sở Mặc cũng không ngoại lệ.
Huống hồ, có mấy người đàn ông mà chịu được nỗi nhục này mà không tức giận chứ?
Thấy Sở Mặc đột nhiên bùng nổ, Đỗ Lão Nhị theo phản xạ nhảy lùi ra sau vài bước. Nhưng ngay khi kịp hoàn hồn, anh ta lập tức thẹn quá hóa giận.
Anh ta sợ cái quái gì chứ?
Tên này chẳng qua chỉ là một phế nhân, anh ta còn phải dè chừng ư?
Cơn giận bốc lên đầu, Đỗ Lão Nhị lập tức bước nhanh tới trước mặt Sở Mặc, hất hàm khinh bỉ: "Chậc chậc chậc! Đã tàn phế đến mức này mà vẫn còn ngang ngược được sao? Anh tưởng mình vẫn là Sở Mặc của năm xưa chắc?"
"Có gan thì đứng lên cho tôi xem nào! Biết mình vô dụng chưa? Một phế vật như anh có tư cách gì mà làm cao? Cả đời này, anh chỉ có thể ngồi trên xe lăn mà thôi! Đồ bỏ đi…"
"Rầm!"
Sở Mặc phẫn nộ đến mức không thể kiềm chế, anh đột nhiên đứng bật dậy, tung một cú đấm thẳng vào mặt Đỗ Lão Nhị!
"Bịch!"
Âm thanh chát chúa vang lên giòn giã!
Nhưng còn vang dội hơn, chính là tiếng gào thảm thiết của Đỗ Lão Nhị.
"Aaaaa!"
Đám người xung quanh đều sững sờ!
Không ai ngờ rằng một kẻ bệnh tật như Sở Mặc lại có thể bộc phát sức mạnh khủng khiếp đến vậy! Chẳng phải anh đã suy yếu đến mức trở thành một phế vật rồi sao?
Tại sao lại có thể ra đòn mạnh như thế?!
"Lão đại! Lão đại!"
Một đám người vội vã chạy tới đỡ Đỗ Lão Nhị dậy.
Lúc này, miệng anh ta đầy máu, phun ra một búng, mới tá hỏa phát hiện hai chiếc răng đã rơi mất! Đau đớn tột cùng! Chỉ riêng điều đó cũng đủ chứng minh cú đấm của Sở Mặc khủng khiếp đến nhường nào.
"Á! Lão đại, răng của anh!"
"A…!"
Đám người sợ đến cứng đờ!
Còn Sở Mặc, sau một khoảnh khắc bùng phát sức mạnh, cả người anh mất thăng bằng, ngã sấp sang một bên.
May mắn thay, ngay cạnh đó là một bồn hoa, bên cạnh còn có hàng rào bảo vệ cao ngang hông. Lúc cơ thể ngã xuống, anh kịp thời chống tay lên đó.
Đáng tiếc, chống đỡ cũng chỉ là tạm thời.
Hai chân anh vốn đã không còn sức lực, mềm oặt như bún, không thể làm được gì cả. Mà chiếc xe lăn thì đã bị cú đứng dậy đột ngột của anh làm đổ nghiêng.
Anh hoàn toàn không thể tự mình chống đỡ!
Nhưng điều Sở Mặc để tâm không phải chuyện đó.
Anh vẫn còn đang chìm trong sự sửng sốt… thậm chí là mừng rỡ!
Vừa rồi, hình như anh đã đứng lên!
Đứng lên thật sao?!
Bao nhiêu năm rồi, anh chưa từng được trải qua cảm giác đứng vững trên đôi chân của chính mình!
Vậy mà vừa rồi, anh thực sự… đã đứng lên!
"Tất cả dừng tay! Các người đang làm gì vậy?"
"Dừng tay ngay! Đỗ Lão Nhị, không được phép tổn thương cậu ấy, dừng tay!"
Từ xa vang lên hai tiếng quát đầy uy nghiêm.
Tiếng đầu tiên là của Lục Hạo Đình!
Tiếng thứ hai là của Cố Trầm!
Cả hai người này đều bị thương ở chân, hiện tại đều đang ngồi trên xe lăn. Cố Trầm đến tìm Sở Mặc, còn Lục Hạo Đình thì ra ngoài tìm vợ mình. Từ xa, hanh đã nhìn thấy một đám người vây quanh Sở Mặc, mà kẻ cầm đầu anh vừa liếc qua đã nhận ra ngay.
Đó chính là Đỗ Lão Nhị – tên ăn chơi siêu cấp, cũng là kẻ đối đầu không đội trời chung với Sở Mặc.
Vừa rồi vì khoảng cách quá xa, mà anh lại ngồi xe lăn nên không thể lập tức đuổi tới. Chờ đến khi đến nơi, anh mới lớn tiếng quát bảo bọn chúng dừng tay.
Lúc này, Cố Vân Tịch cũng vừa kịp chạy đến, trên tay cầm một gói thuốc.
Thấy Cố Trầm xuất hiện, Đỗ Lão Nhị lập tức không dám làm càn nữa. Nhưng anh ta vẫn không thể nuốt trôi cục tức này!
Hai cái răng của anh ta bị đánh rơi mất, lại còn bị Sở Mặc làm nhục ngay trước mặt bao nhiêu người, chuyện này sao có thể bỏ qua?
Ngay lúc vừa bị đánh, anh ta đã lập tức sai người chạy về Đỗ gia gọi mẹ anh ta đến. Mẹ anh ta cưng chiều anh ta nhất, chắc chắn sẽ không để anh ta chịu thiệt thòi một cách vô ích!
Lúc này, Đỗ Lão Nhị nằm lăn lộn dưới đất, miệng rên rỉ "ai u, ai u", nhất quyết không chịu đứng dậy.
Lục Hạo Đình thực sự chướng mắt loại người như anh ta, thậm chí còn không thèm liếc nhìn lấy một cái, mà chỉ tập trung ánh mắt vào Sở Mặc.
Cố Vân Tịch nhanh chóng buông gói thuốc, bước đến đỡ Sở Mặc dậy. Nhưng Sở Mặc vẫn đang cố gắng chống đỡ, không muốn mình trông quá chật vật.
Cố Vân Tịch từ xa đã nhìn thấy tất cả, lúc này không khỏi kinh ngạc hỏi: "Vừa rồi… có phải anh đã đứng lên không?"
Sở Mặc nhìn cô, trong lòng khó nén sự kích động, giọng nói run rẩy:
"Thật sự… hình như tôi đã đứng lên!"
Cố Trầm lập tức trừng lớn mắt, không dám tin!