Hôn Nhân Tái Sinh: Lục Thiếu Cưng Chiều Cô Vợ Bác Sĩ Bí Ẩn Tận Trời

Chương 571: Chương 571




Chu Hồng Phương ban đầu chạy đến là để đòi lại công bằng cho con trai, nhưng khi chứng kiến cảnh cả nhà Sở gia không ngừng lấy lòng Cố Vân Tịch, cơn giận trong lòng bà ta không có chỗ để phát tiết.

Đặc biệt là khi nhìn thấy Cố Vân Tịch được mọi người tán dương, bà ta lại càng khó chịu!

Đỗ Nhã Sanh cũng chẳng khác gì, ánh mắt hận đến mức như muốn phun lửa!

Giây phút này, Chu Hồng Phương thầm nghĩ, Cố Vân Tịch nhất định phải bị diệt trừ càng sớm càng tốt. Cô gái này đang phát triển quá nhanh, đến mức khó lòng kiểm soát.

Sở Mặc đã bị liệt suốt bao nhiêu năm, vậy mà Cố Vân Tịch vẫn có thể chữa khỏi cho nó. Nếu cứ tiếp tục thế này, chẳng phải Sở gia sẽ vô cùng cảm kích cô ta hay sao?

Huống hồ bây giờ, cô ta còn là đồ đệ của Giáo sư Tạ. Tương lai phát triển tốt, nói không chừng thật sự có thể bước chân vào giới thượng lưu. Đến lúc đó, nếu Lục Hạo Đình vẫn kiên quyết muốn cưới cô ta, thì chuyện cô ta trở thành con dâu Lục gia cũng không phải là không thể.

Đáy mắt Chu Hồng Phương lóe lên một tia âm u, nhưng bà ta không nói gì thêm, chỉ lặng lẽ dẫn con trai rời đi.

Đỗ Lão Nhị vẫn còn đang gào thét rằng mình bị Sở Mặc đánh. Chu Hồng Phương tức đến nghiến răng, chỉ hận không thể tự tay đánh cho con trai một trận. Một kẻ bị coi là "phế vật" như Sở Mặc mà cũng đánh con đến nông nỗi này, vậy mà con còn dám mở miệng than vãn sao? Thật là mất hết thể diện!

Lúc này, bà cụ Lục nhìn Cố Vân Tịch với ánh mắt sáng rỡ, cười tủm tỉm nói: "Vân Tịch à! Sau này thường xuyên đến nhà Lục gia chơi nhé! Cháu trai của ta cũng bị thương ở chân, hay là cháu tiện thể xem giúp nó một chút?"

Lục Hạo Đình lập tức nở nụ cười, trong lòng thầm tán thưởng bà nội mình đúng là hiểu rõ ý anh!

Anh quay sang nhìn Cố Vân Tịch, ánh mắt đầy mong đợi. Cố Vân Tịch hiểu được ý tứ trong đó, bèn mỉm cười gật đầu đồng ý.

Thế là, bà cụ Lục và tiểu Đường cứ thế dẫn Cố Vân Tịch về Lục gia.

Đây cũng là lần đầu tiên trong đời, cô bước chân vào Lục gia.

Kiếp trước khi cô bước vào Lục gia, gần như không ai hoan nghênh cô cả. Khi ấy, Lục gia có rất nhiều người, từ trên xuống dưới, ai cũng có mặt.

Lục Hạo Đình là người có năng lực phi phàm, địa vị tôn quý, nên vợ của anh không chỉ liên quan đến bản thân anh mà còn ảnh hưởng đến toàn bộ gia tộc Lục thị. Vì vậy, chuyện hôn nhân của anh không chỉ là việc riêng giữa anh và cô mà còn liên quan đến cả đại gia tộc.

Ngoài bà cụ Lục và tiểu Đường, tất cả mọi người trong Lục gia đều không thích cô. Nhất là đám người chi thứ, bọn họ là những người phản đối gay gắt nhất.

Không ai chấp nhận một cô gái xuất thân thấp kém, cứng đầu không nghe lời, lại còn được Lục Hạo Đình nâng niu như châu báu trong lòng bàn tay, trở thành chủ mẫu của Lục gia.

Đáng tiếc, dù họ phản đối thế nào, cũng chẳng ai có thể chống lại được Lục Hạo Đình. Dù cả nhà có đồng ý hay không, anh vẫn kiên định bên cạnh cô.

Năm đó, không chỉ phải dỗ dành cô, anh còn phải đối mặt với những cuộc công kích của chính cô khi cô hiểu lầm anh. Đồng thời,anh còn chịu áp lực từ chính gia tộc mình. Cả cuộc đời anh, gần như chưa từng có giây phút nào được hạnh phúc trọn vẹn hay thực sự nhàn nhã.

Nhìn lại nơi này, Cố Vân Tịch thầm nhủ: Kiếp này, em nhất định phải cho anh Hạo Đình một mái ấm thực sự. Em sẽ không để anh ấy phải gánh chịu tất cả một mình nữa.

Vừa bước vào Lục gia, Lục Hạo Đình không còn kiêng dè gì nữa. Anh lập tức đưa tay nắm lấy tay Cố Vân Tịch, dắt cô đến ghế sô pha trước mặt rồi thản nhiên nói: “Ngồi đi.”

Cố Vân Tịch mỉm cười, ngồi xuống bên cạnh tiểu Đường.

Bà cụ Lục vui vẻ sai người mang hoa quả đến:

“Tới tới tới! Vân Tịch, xem cháu thích ăn cái gì nào?”

Nhìn thấy bà, hốc mắt Cố Vân Tịch bỗng nhiên ươn ướt.

Kiếp trước, bà cụ này luôn từ ái với cô, luôn đau lòng vì cô. Dù cô đã chịu biết bao oan ức, dù cô bị hiểu lầm đến thảm hại, bà vẫn luôn đứng về phía cô, chưa từng trách tội cô dù chỉ một lần.

Đến cuối cùng, bà còn vì cứu cô mà mất mạng…

“Bà, bà không cần khách khí với con, con…”

Cố Vân Tịch vừa nói đến đây, bà cụ Lục đã vui sướng đến mức không khép miệng lại được.

“Đúng đúng đúng! Phải gọi là bà! Gọi lại lần nữa nào! Đúng rồi, ta không cần khách khí với cháu, vì chúng ta đều là người một nhà cả! Ha ha ha ha!”

Cố Vân Tịch đỏ mặt. Không phải… ý con không phải vậy mà…

Tiểu Đường cười tít mắt, chen vào trêu ghẹo: “Đúng đó chị dâu! Chúng ta là người một nhà! Hay là… chị đừng quay về Tạ gia nữa, chuyển hẳn đến đây luôn đi! Anh cả bị thương, chị ở lại chăm sóc cho anh ấy luôn, tiện cả đôi đường!”

Vừa nói, cậu ta vừa cười gian tà, mập mờ huých huých vào người Lục Hạo Đình: “Anh cả, anh thấy sao?”

Lục Hạo Đình đương nhiên là vui mừng rồi!

Chỉ tiếc, cô vợ của anh lại không chịu…

Cố Vân Tịch nói: “Nếu tôi ở lại đây quá bị người chú ý, ở Tạ gia lại không bị nhiều người để ý.”

Lục Hạo Đình cười nói: “Không sao, Tạ gia cũng gần đây thôi, đến lúc đó anh qua tìm em."

Cố Vân Tịch lập tức đỏ mặt, trừng mắt nhìn anh một cái.

Bà cụ Lục thấy cô xấu hổ, liền dứt khoát rời đi. Trưởng bối đi rồi, bọn trẻ con nói chuyện sẽ thoải mái hơn. Bà còn cố tình liếc mắt ra hiệu cho "tiểu Đường" một cái, ý bảo cậu ta phải lanh lợi một chút, tranh thủ giúp hai người này vun đắp tình cảm.

Sau đó, bà đi gọi điện cho lão gia tử, giục ông trưa nay về sớm để cùng ăn cơm với cháu dâu.

Ở phòng khách, tiểu Đường cười hì hì nói: "Chị dâu, để em nói cho chị nghe, bà thích chị lắm đấy! Gần đây cứ nghe ai nhắc đến chị là bà tự hào vô cùng!"

"Nói thật, em cũng cực kỳ bội phục chị! Mọi người đều bảo con cháu Lục gia bọn em ai cũng ưu tú, nhưng suy cho cùng, từ nhỏ bọn em đã lớn lên trong môi trường đầy đủ, được trưởng bối dạy dỗ cẩn thận mới có năng lực như bây giờ. Còn em thì sao?"

"Em thấy chị còn lợi hại hơn người nhà chúng ta, không thua gì anh cả đâu!"

Cố Vân Tịch bật cười: "Mục tiêu của tôi chính là đứng ngang hàng với anh cả cậu đó!"

Tiểu Đường nghe vậy mà hâm mộ không thôi!

"Không thể tin được! Trước đây em còn tưởng anh cả lạnh lùng thế này chắc chẳng có cô gái nào thích. Ai ngờ anh ấy lại tìm được chị dâu nhanh như vậy, đúng là...!"

"Nếu để người khác biết, chắc chắn sẽ ghen tị chết mất!"

Cố Vân Tịch mỉm cười: "Tương lai cậu cũng sẽ tìm được người mình thích thôi. Đến lúc đó, khi cậu kết hôn, chị dâu sẽ chuẩn bị quà cưới thật lớn cho hai người!"

Tiểu Đường lập tức mắt sáng rực: "Vậy em sẽ không khách sáo đâu nha! Trong tay chị dâu chắc chắn có nhiều đồ tốt lắm, em đã sớm nhắm trúng rồi! À đúng rồi..."

Lục Hạo Đường ghé sát lại, thì thầm hỏi: "Rượu vang còn không? Lần này em nhất định sẽ giấu kỹ, không để bọn họ cướp đi nữa!"

Cố Vân Tịch bị bộ dạng đáng yêu này của cậu ta làm cho bật cười.

"Còn, tôi sẽ tìm cơ hội lén đưa cho cậu!"

Tiểu Đường lập tức bày ra vẻ mặt như gặp tri kỷ: "Chị dâu là tốt nhất! Vẫn là chị hiểu em nhất!"

Hai người này cứ dính lấy nhau nói chuyện không dứt, thân thiết như hai mẹ con, đến mức Lục Hạo Đình nhìn mà cũng thấy ghen tị.

Anh nắm chặt tay vợ, không nỡ buông ra: "Trưa nay ở lại đây ăn cơm đi."

Cố Vân Tịch nhìn hắn một cái, mỉm cười: "Có muốn ăn món em tự tay nấu không?"

Lục Hạo Đình khựng lại một chút, rồi dứt khoát gật đầu:

"Muốn!”

Thật sự rất muốn!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.