Làm nhiệm vụ suốt một thời gian dài, anh chưa từng có một bữa ăn tử tế. Tay nghề nấu nướng của Vân Tịch lại xuất sắc như vậy, anh đã sớm muốn được thưởng thức, chỉ tiếc là trước giờ chưa có cơ hội.
Tiểu Đường vui sướng đến mức suýt nhảy cẫng lên: "Chị dâu, em giúp chị một tay nhé!"
"Tránh sang một bên!" Lục Hạo Đình nghiêm mặt nói, "Anh tự mình giúp chị dâu cậu là được!"
Tiểu Đường lập tức trừng lớn mắt, vẻ mặt đầy kinh ngạc: "Không phải chứ! Anh, đây là Lục gia, là đế đô! Mà anh lại muốn vào bếp? Chuyện này mà nói ra chắc không ai tin nổi đâu!"
Lục Hạo Đình không thèm để ý đến cậu ta, trực tiếp dắt Cố Vân Tịch đi vào phòng bếp.
Bên trong, dì Trương đã sớm chuẩn bị nguyên liệu nấu ăn. Vừa rồi bà cụ dặn dò bữa trưa hôm nay phải chuẩn bị thêm vài món ngon, làm cho bữa ăn phong phú hơn, bà đang bận rộn sắp xếp đây.
"Dì Trương, nguyên liệu nấu ăn hôm nay đâu? Để ở chỗ nào?"
Lục Hạo Đình vừa hỏi, vừa đưa mắt tìm kiếm.
Dì Trương nhìn thấy đại thiếu gia vậy mà lại bước vào bếp thì vội vàng tiến lên, lo lắng nói: "Đại thiếu gia, sao cậu lại vào đây? Trên người cậu vẫn còn vết thương mà! Muốn ăn gì thì cứ nói với dì là được!"
Lục Hạo Đình đáp: "Không sao, cháu chỉ đến giúp một tay thôi. Hôm nay bữa trưa để Vân Tịch nấu vài món."
Dì Trương nhìn sang Cố Vân Tịch.
Lần đầu tiên, bà thực sự kinh diễm!
Trong nhà, lúc rảnh rỗi bà cụ rất thích xem TV. Phim truyền hình có cô gái này đóng, bà đương nhiên cũng đã từng xem. Ban đầu bà nghĩ người trong TV đã đủ xinh đẹp, không ngờ ngoài đời thật còn đẹp hơn gấp bội!
Trước mắt, cô gái này không hề trang điểm, chỉ ăn vận đơn giản, nhưng lại toát lên vẻ thanh thoát, khiến người ta nhìn vào thấy vô cùng dễ chịu, vẫn xinh đẹp như cũ!
Lại nói, bà chưa từng thấy đại thiếu gia đối xử ôn nhu với một nữ nhân nào như vậy!
"Vân Tịch tiểu thư, nguyên liệu nấu ăn đều ở đây, cô xem muốn làm món gì?"
Dì Trương cười tủm tỉm, đối với Cố Vân Tịch vô cùng khách khí.
Cố Vân Tịch bước tới xem, chọn một chút nguyên liệu. Lục Hạo Đình đứng bên cạnh giúp cô xách đồ, cảnh tượng này càng khiến dì Trương kinh ngạc hơn!
“Dì cứ làm việc của mình đi, không cần để ý đến bọn cháu." Lục Hạo Đình dặn dò dì Trương.
Lúc này bà mới yên tâm, không tiếp tục thắc mắc nữa.
Tiểu Đường ngồi chờ mãi trong phòng khách đến phát chán, bèn chạy vào bếp. Vừa bước vào đã thấy anh cả và chị dâu đứng sát nhau, một bên nhặt rau, một bên trò chuyện đùa giỡn, bộ dạng vô cùng thân mật. Cảnh tượng này khiến hắn vô cùng ngưỡng mộ!
Đúng lúc đó, bà cụ Lục cũng đến, thấy mọi người đều có mặt trong bếp, liền hỏi: "Sao ai cũng chạy hết vào bếp thế này? Hạo Đình, Vân Tịch khó khăn lắm mới đến, con dẫn Vân Tịch ra vườn đi dạo một chút cũng được mà!"
Tiểu Đường cười hì hì đáp: "Bà, anh ấy nói muốn ăn đồ ăn chị dâu tự tay nấu đó!"
Cố Vân Tịch: "..."
Lục Hạo Đình: "..."
"Hơn nữa, anh ấy bảo khoảng thời gian làm nhiệm vụ bên ngoài rất vất vả, trở về muốn ăn ngon một chút. Chị dâu xót xa nên đích thân xuống bếp nấu cho anh ấy!"
Cố Vân Tịch: "..."
Bà cụ Lục thấy hai người họ hăng hái như vậy cũng không cản nữa:
"Vậy thôi, cứ làm theo ý các con đi! Hiện tại còn sớm, cứ từ từ mà nấu, không cần vội!"
Cuối cùng, khi Cố Vân Tịch bắt đầu nấu ăn, dì Trương ở bên cạnh nhìn mà không ngớt lời khen ngợi. Lục Hạo Đình cũng xắn tay áo phụ giúp, nhưng toàn bộ quá trình anh gần như chỉ đóng vai trò "trợ thủ", còn muôi vẫn nằm trong tay Cố Vân Tịch.
Tiểu Đường ngồi bên cạnh nhìn mà nước miếng chảy ròng ròng.
Rốt cuộc, món ăn cũng được nấu xong. Ông cụ cũng đã trở về, vừa vặn bữa cơm được dọn lên bàn. Bà cụ Lục vui vẻ giục:
"Lão đầu tử, mau lại đây! Thơm quá, tôi sắp không nhịn nổi nữa rồi! Ai nha, tay nghề của Vân Tịch đúng là quá tuyệt!"
Ông cụ Lục nghe nói mấy món ăn này là do Cố Vân Tịch tự tay nấu, lại nhìn trên bàn đầy ắp món ngon, sắc hương vị đủ cả, mùi thơm nức mũi, không nhịn được mà nuốt nước miếng một cái.
Trong lòng ông, lại càng thêm hài lòng với cô cháu dâu này!
Biết nấu ăn, ít nhất có thể chứng minh cô không phải loại tiểu thư yếu ớt, lười biếng.
Mặc dù con dâu Lục gia không nhất thiết phải biết nấu cơm, dù sao trong nhà cũng có người giúp việc lo liệu. Nhưng nếu một người có thể tự tay nấu ăn, hơn nữa còn làm ngon như vậy, tự nhiên sẽ càng được lòng người hơn.
Mọi người đang chuẩn bị dùng bữa, đúng lúc này, Thẩm Hương Lan từ bên ngoài trở về sau khi trò chuyện với mấy vị phu nhân. Vừa bước vào cửa đã nhìn thấy Cố Vân Tịch, lập tức thét lên: "Tại sao cô lại ở đây?"
Tiếng thét chói tai của bà ta vang lên, khiến ông cụ Lục và bà cụ Lục cũng phải cau mày.
Cố Vân Tịch vẫn giữ nguyên vẻ mặt bình thản, thậm chí còn nở nụ cười nhàn nhạt: " Anh Hạo Đình bị thương ở chân, bà bảo tôi đến xem giúp, tiện thể ở lại ăn bữa cơm."
Cô mỉm cười nhìn Thẩm Hương Lan:
"Vừa hay, dì cũng về rồi. Dì, mau ngồi xuống cùng ăn đi!"
Giọng nói của cô rất bình tĩnh, như thể chỉ đang thuật lại một sự thật. Ngay cả khi gọi Thẩm Hương Lan là "dì" cô cũng tỏ ra tự nhiên đến mức dường như chưa từng có bất kỳ xung đột nào trước đó.
Thẩm Hương Lan lập tức sững người, có phần bất ngờ.
Nhưng đối với Cố Vân Tịch mà nói, cô căn bản chẳng buồn so đo với loại người như Thẩm Hương Lan.
Dù sao, đối phương cũng là trưởng bối. Chẳng lẽ mỗi lần gặp mặt lại gây chuyện ầm ĩ?
Nếu ai động vào cô trước, cô tuyệt đối sẽ không khách khí. Nhưng nếu Thẩm Hương Lan đủ thông minh không khiêu khích, thì cô cũng chẳng rảnh rỗi đi kiếm chuyện với bà ta làm gì.
Dù sao, cô cũng nên nể mặt ông cụ Lục và bà cụ Lục.
Thấy ông bà cụ đều có mặt, Thẩm Hương Lan cảm thấy Cố Vân Tịch cố tình tỏ ra ngoan ngoãn để lấy lòng họ, nên trong lòng càng thêm khó chịu.
Khi mọi người đã ngồi vào bàn, ông cụ Lục vô cùng hứng thú với mâm cơm hôm nay. Món nào cũng thơm phức, nhìn thôi đã muốn ăn ngay.
Thấy bạn già ăn uống vui vẻ, tâm trạng ông cụ cũng tốt hẳn lên.
Tiểu Đường khỏi phải nói, cậu ta ăn uống vô cùng ngon lành!
Lục Hạo Đình cũng rất vui vẻ. Đã lâu lắm rồi anh chưa được ăn đồ vợ tự tay nấu.
Thấy cả nhà đều vui vẻ như vậy, ông cụ Lục vô cùng hài lòng.
Thẩm Hương Lan lại không thích bầu không khí này chút nào. Bà ta hừ lạnh, nhìn Cố Vân Tịch nói: "Hạo Đình bị thương đã có bác sĩ chăm sóc, bà cụ tìm cô đến làm gì?"
Vừa dứt lời, ông cụ Lục lập tức cau mày.
Cái bà Thẩm Hương Lan này, chẳng lẽ không thể ngồi ăn yên ổn được hay sao?
Cố Vân Tịch đã cư xử rất chừng mực rồi, người thông minh thì nên giả vờ khách sáo mà lướt qua chuyện này. Thế mà bà ta vừa mở miệng đã bày ra cái giọng điệu đó, đúng là làm mất hết cả khẩu vị!
Cố Vân Tịch vẫn điềm nhiên dùng bữa, chậm rãi đáp: "Bà không yên tâm, nên bảo tôi đến xem thử."
Thẩm Hương Lan: "..."
Câu trả lời này là thế nào đây?
"Tôi nói rồi, Hạo Đình bị thương đã có bác sĩ bệnh viện chăm sóc, cô đến đây làm gì?"
"Bà bảo tôi đến!"
Thẩm Hương Lan: "..."
Bà ta tức giận nói: "Cố Vân Tịch, cô đừng có nói ngang ngược Cô…"
"Tôi muốn cô ấy đến, nên cô ấy mới đến!"
Giọng nói trầm ổn của Lục Hạo Đình bất chợt vang lên.
Cố Vân Tịch: "..."
Thẩm Hương Lan: "..."
Tiểu Đường: "..."
Ông cụ Lục: "..."
Bà cụ Lục: "..."