Cố Vân Tịch ngồi trong phòng ngủ của Lục Hạo Đình, khẽ quan sát. Căn phòng bài trí đơn giản nhưng từng chi tiết đều thể hiện sự tỉ mỉ và dụng tâm. Cô mỉm cười.
Ai cũng nói Lục Hạo Đình là bảo bối của Lục gia, điều này quả thật không hề sai.
Đặc biệt là bà cụ Lục, bà cưng chiều Lục Hạo Đình hết mực, nâng niu anh như trân bảo trong lòng bàn tay.
Ông cụ Lục có bốn người con trai. Khi các con trưởng thành và lập gia đình, mỗi người đều có sự nghiệp riêng, không cần ông phải bận tâm. Ngoại trừ con trai cả, ba người con còn lại đều khiến ông tự hào.
Vì bận rộn với công việc, họ rất ít khi về nhà. Ông cụ cũng không cần quan tâm nhiều. Tuy nhiên, người con trai cả lại khiến ông thất vọng, vì vậy rất nhiều tâm tư của ông đều dành hết cho bà cụ Lục.
Ông cụ Lục thương vợ, yêu chiều bà hết mực.
Bà cụ Lục yêu quý Lục Hạo Đình, nên ông cụ cũng đặc biệt ưu ái anh. Vì thế, có thể thấy rõ vị trí của Lục Hạo Đình trong Lục gia quan trọng đến mức nào.
Điều này cũng chính là nguyên nhân khiến Thẩm Hương Lan – mẹ kế của anh – luôn cảm thấy bất mãn.
Bà ta vốn muốn tìm cách làm suy yếu vị thế của Lục Hạo Đình để nâng con trai ruột của mình lên. Nhưng đáng tiếc, bà ta không có năng lực làm điều đó. Quan trọng hơn, chồng bà ta – Lục lão đại – cũng chẳng buồn ra mặt giúp đỡ!
Trong bốn người con trai của ông cụ Lục, Lục lão đại là kẻ kém cỏi nhất. Chỉ vì chuyện hôn nhân mà ông ta làm phật lòng cả ba mẹ, khiến địa vị trong gia tộc càng thêm lung lay.
Hiện tại, hai vợ chồng Lục lão đại và Thẩm Hương Lan có thể giữ được chút vị thế trong Lục gia, tất cả đều nhờ vào Lục Hạo Đình!
Chính vì thế, Lục Hạo Đình tuyệt đối không thể thất thế. Nếu anh sụp đổ, quyền lực của Lục gia sẽ rơi vào tay tam phòng, đến lúc đó, cả vợ chồng Lục lão đại lẫn con trai họ sẽ hoàn toàn mất chỗ đứng!
Dù là Thẩm Hương Lan hay Lục lão đại, bọn họ đều cần Lục Hạo Đình duy trì được sự ưu ái của ông cụ Lục và bà cụ Lục. Chỉ khi đó, địa vị của họ mới có thể vững vàng.
Ít nhất… cho đến khi con trai ruột của họ đủ trưởng thành, Lục Hạo Đình tuyệt đối không thể thất thế!
Cố Vân Tịch nằm trên giường của Lục Hạo Đình, suy nghĩ về cục diện của Lục gia mà không nhịn được bật cười.
Với tình thế này, chắc hẳn trong lòng Thẩm Hương Lan đã nghẹn đến phát điên rồi!
Rõ ràng hận Lục Hạo Đình đến thấu xương, nhưng cuối cùng Thẩm Hương Lan vẫn buộc phải tìm đủ mọi cách để giúp anh, thậm chí lo sợ rằng nếu vô tình đi sai một bước, khiến Lục Hạo Đình mất đi sự sủng ái của ông bà, thì cả gia đình bà ta sẽ hoàn toàn thất thế.
Suốt thời gian qua, sao bà ta có thể không cảm thấy phiền muộn cho được?
Lục Hạo Đình vừa bước vào phòng đã nhìn thấy cô gái nằm trên giường anh, ôm lấy gối đầu cười rạng rỡ.
Anh bật cười, "Chuyện gì vui vẻ thế? Nói anh nghe thử xem nào!"
Vừa nói, anh vừa đẩy xe lăn lại gần giường. Chống hai tay xuống nệm, anh nhẹ nhàng nhấc người lên, nghiêng về phía đầu giường rồi ôm lấy cô nhóc vào lòng.
Cố Vân Tịch cười tít mắt, "Em đang cười Thẩm Hương Lan đây!"
“Bà ta hận anh chết đi được, nhưng rốt cuộc vẫn chỉ có thể dốc hết những gì tốt nhất cho anh."
Lục Hạo Đình nhướn mày, cười nhạt: "Không còn cách nào khác, ai bảo anh là đích tôn, là trụ cột của gia tộc chứ? Không có anh, ngay cả một chỗ dung thân trong Lục gia, bọn họ cũng không có."
"Ba anh vốn không có tài cán gì nổi bật, nhưng lại là trưởng tử của Lục gia. Trong khi đó, ba người chú đều giỏi hơn ông ấy rất nhiều. Áp lực trong lòng ông hẳn cũng chẳng nhỏ đâu. Cả đời ông ấy trong Lục gia chỉ có một chuyện đáng để tự hào, chính là sinh ra một đứa con trai xuất sắc như anh."
Cố Vân Tịch: "..."
Nhìn anh đắc ý chưa kìa!
Nhìn thấy vẻ mặt của cô, Lục Hạo Đình bật cười: "Không phải anh đang khoe khoang, anh chỉ nói sự thật thôi! Chẳng lẽ em không nghĩ đến, tại sao Thẩm Hương Lan lại đối với anh như vậy? Trong lòng bà ta, hẳn là ước gì anh cưới phải một nữ nhân kém cỏi, mất hết mặt mũi, khiến ông bà thất vọng mà ruồng bỏ!"
"Nhưng nếu anh thất sủng, Lục gia chắc chắn sẽ rơi vào tay tam phòng. Mà dù là ba anh hay Thẩm Hương Lan, bọn họ đều không có năng lực để đối đầu với tam phòng."
"Bản thân không có bản lĩnh, nhà ngoại cũng chẳng có chỗ dựa, nếu không bám lấy anh, họ còn biết dựa vào ai?"
Cố Vân Tịch: "..."
Cô ngẩng đầu, nhẹ nhàng hôn lên má anh một cái, "Được được! Chồng của em là lợi hại nhất!"
Lục Hạo Đình lập tức vui vẻ ra mặt.
Nhìn cô gái nhỏ trong lòng, tim anh mềm nhũn. Nhưng khi nhớ đến baa mình và Thẩm Hương Lan, ánh mắt anh lại ánh lên một tia châm chọc.
Thẩm Hương Lan vốn xuất thân từ một gia đình nhỏ, tầm nhìn hạn hẹp, tính cách cũng có phần ích kỷ, hoàn toàn không thể so với ba vị cô thím kia.
Mẹ ruột của anh là thiên kim tiểu thư của danh môn Hàn gia, con gái cưng của ông cụ, từ nhỏ được nuông chiều đến tận trời. Bà ấy muốn gì có nấy, kiêu ngạo không ai sánh bằng.
Bà ấy vốn chướng mắt ba anh. Dù ông ấy có cố gắng lấy lòng thế nào, bà ấy vẫn không để vào mắt. Cuối cùng, bà ấy cũng quyết định rời đi.
Nhưng Thẩm Hương Lan lại khác.
Trong mắt bà ta, ba anh là một anh hùng, là người mà bà ta ngưỡng mộ và nghe theo tuyệt đối.
Dù trong gia tộc, ba anh không sánh bằng ba người chú, nhưng ông ấy có một thứ mà họ không có, một đứa con trai như anh.
Mà anh - Lục Hạo Đình lại là đích tôn, là người thừa kế tương lai của Lục gia.
Chỉ cần một ngày nào đó anh trở thành gia chủ, thì ba anh, dù kém cỏi thế nào, vẫn sẽ luôn là ba của gia chủ. Khi đó, bất kể là ai trong Lục gia, cũng đều phải nể mặt ông ấy vài phần.
Trước vinh quang và quyền lực ấy, làm sao ba anh có thể không muốn bảo vệ địa vị này?
Thẩm Hương Lan luôn nghe lời, ba anh nói gì, bà ta liền làm theo nấy.
Còn trong lòng bà ta thực sự nghĩ thế nào ư?
Lục Hạo Đình bật cười, có gan nghĩ mà không có gan làm!
Anh đưa tập tài liệu trong tay cho Cố Vân Tịch, dặn cô giữ hộ.
Cố Vân Tịch thắc mắc: "Cái gì đây?"
"Một tư liệu rất quan trọng. Để bên ngoài không an toàn, anh gửi ở chỗ em. Khi nào cần, anh sẽ nói cho em biết."
Cố Vân Tịch không hỏi thêm, nơi này của cô tất nhiên là an toàn. Cô nhận lấy rồi gật đầu: "Được!"
Nói xong, cô liền cất thẳng vào không gian hệ thống.
…
Chiều hôm đó, Cố Vân Tịch nán lại Lục gia rất lâu. Đến cả ông cụ Lục cũng ngầm thừa nhận sự hiện diện của cô.
Mãi đến chạng vạng, cô mới trở về Tạ gia.
Nhìn sắc trời dần ngả tối, khóe môi Cố Vân Tịch khẽ nhếch lên.
Trời tối rồi nhỉ?
Vậy thì, trò hay sắp bắt đầu rồi!
Đỗ Nhã Sanh, cô đã chọc tôi không ít lần, nếu tôi không để cô nếm chút mùi đau khổ, vậy thì tôi không phải là Cố Vân Tịch!
Quả nhiên, đến nửa đêm, khi cả đại viện chìm trong tĩnh lặng, mọi người đều đang say giấc, bỗng nhiên, từ Đỗ gia vang lên một tiếng hét thảm thiết, kinh thiên động địa!
"A...!!!"