Đỗ Nhã Sanh nửa đêm cảm thấy khó chịu, luôn có cảm giác mặt vừa ngứa vừa căng. Cô ta đưa tay sờ thử, ngay lập tức nhận ra có điều bất thường.
Mặt cô ta… dường như lớn hơn rất nhiều?
Cảm giác này thật khủng khiếp! Đỗ Nhã Sanh hoảng sợ bật dậy, vội vàng soi gương. Kết quả, vừa nhìn vào, cô ta liền hét lên thất thanh khi thấy trong gương phản chiếu khuôn mặt sưng vù như đầu heo!
"A a a a a...!!!"
Tiếng hét chói tai xé toang màn đêm, vang vọng khắp đại viện. Không ít người đang say giấc bị đánh thức, ai nấy đều giật mình sợ hãi vì âm thanh quá thê thảm.
Giữa đêm khuya thế này, một cô gái bỗng nhiên gào thét thảm thiết… trời ơi, chuyện gì đang xảy ra vậy?!
"A a a a a...!!!"
Trong phòng ngủ, Đỗ Nhã Sanh gần như phát điên, vừa khóc vừa thét lên. Trong nhà lúc này chỉ có Chu Hồng Phương và Đỗ Lão Nhị.
Còn Đỗ Quốc Lương, tối nay ông ta không về nhà.
Hiện tại, Lương Thi Hàm đã được thả ra nhưng sự nghiệp của cô ta hoàn toàn sụp đổ. Không còn lựa chọn nào khác, cô ta chỉ có thể bám chặt lấy người ba nuôi này không buông. Vì vậy, dạo gần đây, Đỗ Quốc Lương thường xuyên không ở nhà, lúc nào cũng chạy đi "an ủi" cô con gái nuôi ngoan ngoãn đáng thương kia.
Tiếng thét của Đỗ Nhã Sanh khiến Chu Hồng Phương sợ đến tái mặt. Bà ta vội vã chạy đến phòng con gái, vừa vào đến nơi liền thấy Nhã Sanh ôm đầu nức nở, vừa khóc vừa hét lên không ngừng.
"Nhã Sanh! Nhã Sanh, con sao vậy?"
Chu Hồng Phương lao tới, nắm lấy tay con gái kéo ra. Nhưng ngay khi Đỗ Nhã Sanh ngẩng đầu lên…
"A a a a! Ma! Có ma!!!"
Một tiếng hét còn kinh hoàng và chói tai hơn vang lên, phá tan bầu trời đêm! Cả đại viện lại một lần nữa chấn động!
Đỗ Lão Nhị cũng bị dọa sợ đến mức run rẩy. Đầu anh ta vốn dĩ còn đang sưng do bị Sở Mặc đánh gãy hai cái răng, nhưng lúc này, bất chấp cơn đau, anh ta vội vàng chạy tới xem chuyện gì xảy ra.
Anh ta không dám lên tiếng vì miệng vẫn còn đau, nhưng ngay khoảnh khắc nhìn thấy khuôn mặt Đỗ Nhã Sanh… đôi mắt anh ta trợn tròn, toàn thân cứng đờ!
"A a a a a…!!!"
Đỗ Lão Nhị hét lên thảm thiết, bị dọa đến mức suýt tè ra quần, lộn nhào bỏ chạy khỏi Đỗ gia!
Lúc này dù đã sang thu, thời tiết vẫn chưa quá lạnh, nhưng cả khu đại viện ai nấy đều rùng mình. Tiếng hét quá khủng khiếp khiến nhiều người bật dậy xem xét tình hình.
Ngay cả các cảnh vệ trong đại viện cũng vội vã chạy đến.
Chuyện này… rõ ràng là có biến lớn rồi!
Khi đám đông vừa chạy đến, chuẩn bị gõ cửa, thì Đỗ Lão Nhị đã như kẻ mất hồn lao ra từ bên trong. Nhìn bộ dạng của anh ta lúc này, rõ ràng là đã bị dọa cho khiếp vía!
Mọi người đưa mắt nhìn nhau rồi lập tức xông vào. Dẫn đầu là các cảnh vệ trong đại viện.
Bên trong phòng ngủ, Đỗ Nhã Sanh vẫn đang điên cuồng khóc lớn: "Mẹ ơi… Mẹ ơi… Con… hức hức… Con bị sao vậy? Mặt của con… A a a a… Mẹ ơi…!!!"
Nhìn con gái trong trạng thái hoảng loạn, Chu Hồng Phương sau khi vượt qua cơn kinh hãi ban đầu, vội vã lao đến bên con. Nhưng bà ta còn chưa kịp mở miệng, nhóm cảnh vệ đã xông vào phòng.
"Đỗ phu nhân, đã xảy ra chuyện gì?"
Chu Hồng Phương chưa kịp định thần, phía sau đã có thêm một đám người kéo đến hỗ trợ.
Trong đại viện này, có không ít người thân thủ giỏi. Một tiếng thét thảm thiết như vậy, chắc chắn là có chuyện nghiêm trọng xảy ra!
Hơn nữa, nơi này vốn được xem là an toàn tuyệt đối, vậy mà vẫn có sự cố, đủ thấy đối phương đáng sợ đến mức nào! Nếu thật sự có kẻ đột nhập, tuyệt đối không thể dung thứ! Vì thế, không chỉ các cảnh vệ mà ngay cả một số đàn ông khỏe mạnh cùng vài phụ nữ gan dạ cũng lao vào xem tình hình.
Nhưng ngay khi vừa nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, tất cả đều sững sờ, há hốc miệng!
Đỗ Nhã Sanh trong lúc hoảng loạn nghe thấy tiếng ồn ào liền theo phản xạ ngẩng đầu lên. Kết quả là… mọi người được một phen nhìn thấy rõ ràng!
Trời đất ơi!!!
Khuôn mặt cô ta… sưng vù như một quả bóng căng tròn, tím tái, phù thũng đến mức biến dạng. Toàn bộ vùng đầu xung huyết, mắt mũi bị ép méo mó, mí mắt sưng húp đến mức gần như không còn thấy tròng mắt.
Không chỉ sưng, trên da mặt cô ta còn chi chít những đốm đỏ loang lổ, trông vô cùng kinh dị!
Bảo sao cô ta lại hét thảm đến như vậy!
"Chuyện… chuyện này… Đỗ phu nhân, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"
Cảnh vệ trưởng bị dọa nhưng vẫn nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, nghiêm túc hỏi.
Nếu đây là do có kẻ nào đó giở trò, họ lập tức phải bắt người ngay! Còn nếu chỉ là sự cố ngoài ý muốn, họ cũng có thể yên tâm phần nào.
Dù sao, trong đại viện này có rất nhiều lãnh đạo cấp cao, nhiệm vụ quan trọng nhất của họ là đảm bảo an toàn tuyệt đối cho những người này!
Ý của cảnh vệ trưởng rất rõ ràng: Có kẻ lạ mặt nào lẻn vào hay không?
Chu Hồng Phương hiểu được ý của ông ta, nhưng chính bà ta cũng hoang mang không biết chuyện gì đã xảy ra!
"Nhã Sanh! Nhã Sanh, con nói gì đi!"
"Hu hu hu…!!!"
Đáp lại chỉ là tiếng khóc nức nở không dứt của Đỗ Nhã Sanh…
Chu Hồng Phương bất lực, chỉ có thể cố gắng trấn an: "Nhã Sanh, rốt cuộc con bị sao vậy? Đừng khóc nữa! Mẹ sẽ đưa con đi gặp bác sĩ… Bác sĩ…!"
Đúng rồi! Bác sĩ!
Nghĩ đến đây, Chu Hồng Phương lập tức kéo Đỗ Nhã Sanh chạy ra ngoài, hướng thẳng đến nhà giáo sư Tạ.
Mọi người đều sống trong cùng một khu đại viện, tìm giáo sư Tạ là tiện nhất!
Chu Hồng Phương thực sự bị dọa đến hoảng loạn. Đây là mặt con gái bà ta! Bộ dạng kinh khủng thế kia, lỡ như để lại sẹo thì cả đời con gái bà ta coi như bị hủy hoại.
Chính vì vậy, bà ta cuống đến mức quên cả tìm thứ gì đó che mặt cho Đỗ Nhã Sanh, chỉ biết kéo con chạy thẳng ra ngoài. Thậm chí, giày dép cũng không kịp mang.
Nhưng khi vừa đến cửa lớn…
Bên ngoài đã có một đám người tụ tập sẵn!
"A a a…!!!"
"A…!!!"
"A a a!!! Ma quỷ!!!"
Đám người đang hóng chuyện, ai cũng cố rướn cổ nhìn vào trong. Đột nhiên, Đỗ Nhã Sanh với khuôn mặt sưng phù đáng sợ lao ra trước mặt họ. Kết quả, cả đám hét toáng lên, tiếng la thất thanh vang vọng cả một góc viện!
"A…!!!"
Lúc này, Đỗ Nhã Sanh mới nhận ra… Khuôn mặt xấu xí này của mình đã bị tất cả mọi người nhìn thấy!
Cô ta lại hét lên một tràng thê thảm!
Chu Hồng Phương lúc này chỉ hận không thể biến mất ngay tại chỗ! Xong rồi! Bộ dạng con gái bà ta thế này bị bao nhiêu người chứng kiến, chắc chắn sẽ trở thành trò cười trong đại viện suốt một thời gian dài!
Từ nay về sau, mỗi khi trà dư tửu hậu*, đề tài bàn tán của đám người này chắc chắn sẽ là con gái bà!
*Trà dư tửu hậu (茶余酒后) là một thành ngữ gốc Hán, nghĩa đen là sau khi uống trà, sau khi uống rượu. Nghĩa bóng của cụm từ này là những câu chuyện phiếm, chuyện tán gẫu trong lúc rảnh rỗi, thường là sau khi ăn uống, khi mọi người ngồi lại trò chuyện thư giãn. Đây là khoảng thời gian mà người ta hay bàn luận về chuyện đời, chuyện thiên hạ, những tin đồn hoặc chuyện không quan trọng nhưng lại gây hứng thú.
Đỗ Nhã Sanh hoảng sợ chạy ngược vào trong nhà, trốn biệt. Chu Hồng Phương chỉ biết cắn răng hối hận, sau đó vội vã che mặt con gái lại rồi lập tức chạy đến nhà giáo sư Tạ.
Tạ gia không phải danh gia vọng tộc, nên không ở khu trung tâm của đại viện mà nằm lệch về phía xa hơn một chút. Chu Hồng Phương dẫn con gái lao đến nơi, sau đó điên cuồng gõ cửa.
Hai cảnh vệ vì lo lắng có chuyện lớn nên cũng đi theo hỗ trợ. Cả ba người đồng loạt đập cửa, tiếng gõ dồn dập vang vọng trong đêm khuya.
Trên lầu, Cố Vân Tịch nghe thấy tiếng ồn ào, nhưng chưa kịp phản ứng thì Lục Hạo Đình đã giữ cô lại.
Đúng vậy. Lúc này, Lục Hạo Đình đang nằm ngay bên cạnh Cố Vân Tịch.
Dù vợ anh đang ở trong đại viện, nhưng chuyện anh ngủ lại đây vào ban đêm cũng chẳng có gì lạ.
Dù sao, anh chỉ bị thương ở chân, đâu phải tàn phế!
Với hiệu quả thần kỳ của thuốc Cố Vân Tịch bôi cho anh, ba ngày nay anh đã khỏi hẳn. Anh còn có thể trèo tường từ Lục gia, leo cửa sổ lẻn vào Tạ gia!
Cậu nhóc này leo tường leo cửa sổ mà đến!