Hôn Nhân Tái Sinh: Lục Thiếu Cưng Chiều Cô Vợ Bác Sĩ Bí Ẩn Tận Trời

Chương 582: Chương 582




Lâm Duyệt Duyệt bĩu môi, lẩm bẩm đầy bất mãn: "Em đâu có nói xấu anh, sao anh kích động thế?"

"Thế mà còn không gọi là nói xấu à?"

"Ăn ngay nói thật cũng tính là nói xấu sao?"

Lâm Kiêu: "..."

"Phụt..." Cố Vân Tịch bật cười thành tiếng. Lục Hạo Đình lập tức kéo kéo lại ôm chặt, ánh mắt cảnh giác nhìn Lâm Duyệt Duyệt.

Lâm Duyệt Duyệt nhìn Cố Vân Tịch một chút, rồi quay sang nhìn Lâm Kiêu, nghiêm túc nói:

"Em đã vắt óc suy nghĩ ưu điểm của anh rồi, nhưng nghĩ mãi cũng chỉ được có nhiêu đó thôi... Vậy thì không thể trách em được nha!"

Lâm Kiêu: "..."

"Phụt ha ha ha..." Cố Vân Tịch cười nghiêng ngả trong lòng Lục Hạo Đình, cô nhóc này đúng là thú vị thật!

Lâm Duyệt Duyệt chỉ đi theo chơi, nhưng Sở Mặc và Cố Trầm lại nhìn Lục Hạo Đình đầy bất ngờ.

Lâm Kiêu và Lâm Duyệt Duyệt trêu chọc nhau một lúc, sau đó cảm thấy chán liền quay sang mấy người kia: "Này, mấy người cả ngày ngồi như vậy không thấy chán sao?"

Lục Hạo Đình thản nhiên đáp: "Tôi đến tìm vợ tôi."

Lâm Kiêu: "..."

"Cậu không nói không ai nghĩ cậu câm đâu!"

Đúng là có bạn gái vào là khác hẳn nha!

"Thôi nào, dẹp mấy chuyện đó đi, chúng ta chơi mạt chược đi!"

Cố Vân Tịch: "..."

Đám người này chơi mạt chược á?

Cuối cùng, ba bệnh nhân thật sự bị Lâm Kiêu lôi kéo đến bàn mạt chược.

Cố Vân Tịch không có việc gì làm, liền ngồi sau lưng Lục Hạo Đình xem bọn họ chơi.

Lâm Kiêu hào hứng vung tay: "Nói về chơi mạt chược, mấy người tuyệt đối không thắng nổi tôi đâu! Duyệt Duyệt, hôm nay anh thắng tiền, anh sẽ mua cho em mấy bộ quần áo đẹp!"

Lâm Duyệt Duyệt lập tức nheo mắt cười: "Thôi khỏi, anh đưa em một chiếc xe là em tự mua được bao nhiêu quần áo rồi!"

Lâm Kiêu: "..."

"Này con nhóc thối, có phải trời sinh em đã có thù với anh không hả?"

Lâm Duyệt Duyệt bĩu môi, không thèm cãi lại.

Mấy người kia ngồi xuống, bắt đầu chơi mạt chược.

Lâm Duyệt Duyệt ngồi cạnh Lâm Kiêu, rồi lại nhích sang gần Cố Vân Tịch, thỉnh thoảng trò chuyện với cô.

Cố Vân Tịch thì dựa vào người Lục Hạo Đình, nhìn anh chơi mạt chược mà vô thức tựa đầu lên vai anh, một bên xem bài, một bên trò chuyện với Lâm Duyệt Duyệt.

Giữa trưa, cả nhóm ăn cơm tại Sở gia. Buổi chiều, mấy người họ lại tiếp tục chơi, ba bệnh nhân kia còn tranh thủ rèn luyện một chút, sau đó mới quay lại bàn mạt chược.

Cố Vân Tịch vẫn luôn ngồi bên cạnh bầu bạn, trò chuyện với Lâm Duyệt Duyệt ngày càng hợp cạ, hoàn toàn không để tâm đến những màn "đấu khẩu" giữa Lục Hạo Đình và đám người kia.

Cuối cùng, Lâm Kiêu thực sự thắng tiền. Nhưng với bộ não IQ cao như Lục Hạo Đình, anh cũng không kém cạnh, gom được một nắm tiền lớn rồi đặt xuống trước mặt Cố Vân Tịch: "Cho em!"

Cố Vân Tịch cười tủm tỉm, thoải mái nhận lấy.

Trời tối dần, Lục Hạo Đình trở về Lục gia, còn Cố Vân Tịch thì đi đến Tạ gia.

Tại Sở gia, Cố Trầm vẫn chưa rời đi.

Hai người ngồi trong đình nghỉ mát ở sân sau. Sở Mặc nhìn Cố Trầm, trầm giọng hỏi: "Cậu nói xem, Lục Hạo Đình như vậy là có ý gì?"

Cố Trầm, với gương mặt lúc nào cũng nghiêm túc, hiếm hoi nở một nụ cười nhàn nhạt: "Ý gì à? Chẳng lẽ cậu còn không nhìn ra?"

Sở Mặc nhìn Cố Trầm, cười nhẹ: "Có phải cậu không ngờ rằng, thằng nhóc Lục Hạo Đình bây giờ đã trưởng thành đến mức này không?"

"Nhớ năm đó, lúc chúng ta còn tung hoành cùng Đường Dục, nó vẫn chỉ là một thằng nhóc con! Bây giờ, ngay cả địa vị trong quân đội, chúng ta cũng phải ngước nhìn!"

Nhắc đến chuyện cũ, Sở Mặc không khỏi có chút hoài niệm.

Cố Trầm thở dài: "Đường Dục rời đi... thật đáng tiếc!"

Sở Mặc nhắc đến đây, trong mắt thoáng hiện lên một tia bi thương. Một lúc sau, anh mới chậm rãi nói: "Chuyện này, chúng ta cũng giống như Lục Hạo Đình thôi. Đường Dục ra đi, đối với cậu ta mà nói, chắc chắn cũng là một vết sẹo không bao giờ có thể xóa mờ."

Cố Trầm nhìn Sở Mặc, hỏi thẳng: "Vậy ý cậu là sao?"

Sở Mặc cười nhạt: "Chúng ta có lựa chọn nào khác không? Cố Trầm, cậu nghĩ xem, với thực lực của Cố gia cậu và Sở gia tôi, liệu có thể chỉ lo thân mình sao?"

"Nếu không thể, vậy không đứng về phía Lục gia, chẳng lẽ lại chọn dựa vào Tịch gia?"

Cố Trầm im lặng không nói gì.

Sở Mặc cười lạnh: "Tịch gia làm việc theo kiểu gì, cậu còn không rõ chắc?"

"Trong Trung Quốc này, quyền lực chủ yếu của Lục gia trong quân đội vẫn là mạnh nhất. Nhưng trước nay Lục gia một lòng vì nước, quân giới* chỉ là quân giới, rất ít khi nhúng tay vào những lĩnh vực khác. Chính trị hay kinh tế, cậu đã thấy họ chen chân vào chưa?"

*"Quân giới" (军界) là thuật ngữ chỉ lĩnh vực liên quan đến quân đội, bao gồm hệ thống tổ chức, nhân sự, quyền lực, cũng như các vấn đề quân sự nói chung trong một quốc gia.

"Nhưng Tịch gia thì khác. Những năm qua, họ điên cuồng phát triển thế lực, dần dần tạo ra thế độc tôn, thậm chí có nguy cơ vượt qua cả Lục gia. Nếu một ngày nào đó thế cân bằng bị phá vỡ, Tịch gia sẽ làm gì, ai mà biết được?"

Cố Trầm cau mày: "Nhưng Lục Hạo Đình tuổi còn nhỏ như vậy, dù có lợi hại đến đâu, cũng chỉ là một người, có thể làm được bao nhiêu?"

"Những đứa trẻ khác của Lục gia thì còn quá nhỏ, thế hệ thứ hai cũng chỉ có Lục Tam Thúc là có quyền lực lớn một chút, còn lại thì căn bản không có thực quyền."

"Còn Tịch gia thì khác. Họ đông con nhiều cháu, thế hệ thứ hai dù chưa thể sánh bằng Lục gia, nhưng thế hệ thứ ba đã trưởng thành rồi. Người nhà họ đông như vậy, mà trưởng tôn của họ cũng chẳng thua kém Lục Hạo Đình chút nào!"

Trong đất nước Trung Quốc này, hay nói cách khác là ngay trong đại viện này, Lục gia và Tịch gia là hai gia tộc có thực lực mạnh mẽ nhất. Trước đây, Lục gia tập trung quyền lực chủ yếu vào quân giới, rất ít khi dính dáng đến những lĩnh vực khác. Trong khi đó, Tịch gia tuy thực lực chưa đủ mạnh, nhưng lại có quan hệ phức tạp, ảnh hưởng rộng lớn, mơ hồ có thể sánh ngang với Lục gia.

Thế nhưng, suốt mười năm trở lại đây, Tịch gia điên cuồng mở rộng thế lực, kết giao khắp nơi, không ngừng củng cố nhân mạch. Dã tâm của bọn họ gần như đã viết thẳng lên mặt, rõ ràng là muốn độc chiếm thế cục.

Sự mất cân bằng này khiến không ít gia tộc cảm thấy bất an.

Cố Trầm trầm giọng nói: "Mặc dù giữa Lục gia và Tịch gia, tôi vẫn thiên về Lục gia hơn, nhưng đi theo Lục gia... cũng đồng nghĩa với việc đặt bản thân vào nguy hiểm."

Sở Mặc ngước mắt nhìn Cố Trầm.

Nguy hiểm?

Không sai, đây chính là điểm mấu chốt nhất!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.