Khi gia tộc phát triển, điều cần cân nhắc không chỉ là lợi ích trước mắt, mà quan trọng hơn là sự ổn định và an toàn lâu dài, chứ không đơn thuần chỉ dựa vào việc thích hay không thích ai.
Người trong giang hồ, thân bất do kỷ*.
*Trong trường hợp này, "Người trong giang hồ, thân bất do kỷ" có nghĩa là: Khi đã bước vào một thế lực hoặc cuộc chơi lớn (ở đây là cuộc đấu giữa các gia tộc quyền lực), con người không thể tự do hành động theo ý mình, mà phải chịu ảnh hưởng từ hoàn cảnh, các mối quan hệ, và sự ràng buộc của thế cục.
Lựa chọn của bọn họ không thể chỉ dựa vào cảm tính, càng không thể vì thích ai mà đem vận mệnh cả gia tộc ra đánh cược. Điều quan trọng nhất vẫn là phải xem Lục Hạo Đình có đủ năng lực hay không.
"Cậu lo rằng nếu chúng ta nghiêng về phía Lục gia, Tịch gia sẽ ra tay đối phó?"
Cố Trầm nhìn thẳng vào Sở Mặc, ánh mắt đầy suy tư. "Chẳng lẽ không phải sao?"
Sở Mặc bật cười: "Nếu chúng ta không theo Lục gia, thì bọn họ sẽ không ra tay chắc?"
Sắc mặt Cố Trầm lập tức sa sầm.
Sở Mặc chậm rãi nói: "Với tình hình hiện tại, thực lực của Sở gia và Cố gia không đủ để giữ thế trung lập. Sớm muộn gì cũng sẽ bị kéo vào cuộc chiến này. Hoặc là đứng về phía Lục gia, hoặc là nghiêng về phía Tịch gia. Cậu chọn ai?"
Cố Trầm trầm mặt. Anh đương nhiên không muốn đi theo Tịch gia. Cách hành xử của bọn họ khiến anh không thể ưa nổi.
Sở Mặc cười nhạt: "Nếu theo Tịch gia, thì chúng ta chẳng khác nào trở thành quân cờ trong tay họ. Đến khi có chuyện nguy hiểm, người phải xông pha cũng là chúng ta. Nhưng đến lúc phân chia lợi ích, chưa chắc đã có phần. Những công lao đó, e là chỉ đủ để đám con cháu Tịch gia tranh giành với nhau thôi!"
Cố Trầm im lặng.
"Tịch gia nhìn thì có vẻ hùng mạnh, nhưng phần lớn là nhờ số lượng đông đảo con cháu mà ra. Cậu nói Tịch Thiên Minh không thua kém Lục Hạo Đình, nhưng cậu quên rồi sao? Bao nhiêu tài nguyên của Tịch gia đã đổ dồn lên người anh ta, mới miễn cưỡng tạo ra một Tịch Thiên Minh như ngày hôm nay?"
"Anh ta đã 32 tuổi, hơn Lục Hạo Đình tròn 10 tuổi. Vậy mà suốt 10 năm vàng son đó, Anh ta cũng chẳng làm được điều gì xuất sắc hơn. Năm ngoái, khi Lục Hạo Đình được thăng quân hàm, nếu không phải Tịch gia giở đủ trò ngáng đường, thì không chừng lúc đó Lục Hạo Đình không chỉ được thăng quân hàm mà còn có cả chức vụ lớn hơn."
Nếu thật sự để Lục Hạo Đình thăng quá nhanh, thì vị thế của anh trong quân đội sẽ vượt qua cả Tịch Thiên Minh. Điều này sao có thể lọt vào mắt Tịch gia? Vì thế bọn họ mới ra tay cản trở.
Nhưng dù có gây khó dễ thế nào, bọn họ vẫn không thể ngăn cản Lục Hạo Đình, để rồi đến giờ, dù trẻ hơn Tịch Thiên Minh 10 tuổi, anh đã có thể ngang hàng với Tịch Thiên Minh.
Nói đến đây, Cố Trầm chợt nhớ ra điều gì đó: "Tôi nghe nói gần đây Tịch gia đang tìm cách để Tịch Thiên Minh được thăng lên Thiếu tướng?"
Sở Mặc cười lạnh, khóe môi tràn đầy vẻ châm chọc: "Gọi là tìm cách sao? Phải nói là đang dốc toàn lực lo lót thì đúng hơn! Nếu lần này không thăng được, mà chẳng may để Lục Hạo Đình vượt mặt trước, thì đúng là vô cùng mất mặt!"
Cố Trầm lắc đầu: "Lục Hạo Đình vừa mới thăng quân hàm, trong hai năm tới chắc chắn sẽ không có chuyện thăng thêm."
Sở Mặc cười nhạt, ánh mắt sắc bén: "Chính vì vậy mà Tịch gia mới cuống lên như thế!"
Cách làm của bọn họ thực sự khiến người ta xem thường.
Tầm nhìn và khí chất đều quá kém!
Tịch gia trưởng tôn – Tịch Thiên Minh – hiện tại là người xuất sắc nhất trong thế hệ trẻ của Tịch gia. Cả gia tộc dốc toàn lực bồi dưỡng anh ta.
Trước kia, khi Lục Hạo Đình vẫn chưa trưởng thành, trong thế hệ trẻ, chỉ có anh ta và Đường Dục là nổi bật nhất.
Tịch Thiên Minh có gia tộc hùng mạnh chống lưng, được hậu thuẫn đủ đường. Còn Đường Dục lại chẳng có gì ngoài thực lực cá nhân.
Ấy vậy mà, Đường Dục vẫn có thể ngang hàng với Tịch Thiên Minh.
Đáng tiếc, sau này Đường Dục qua đời. Từ đó, trong quân đội phương Bắc, Tịch Thiên Minh trở thành ngôi sao sáng duy nhất.
Dù Cố Trầm và Sở Mặc cũng rất xuất sắc, nhưng cuối cùng vẫn thiếu một bước. Sau này, Sở Mặc bị thương đến mức tàn phế, còn lại một mình Cố Trầm thì càng không thể địch lại Tịch Thiên Minh.
Thế nhưng, cục diện này cũng không kéo dài được bao lâu.
Lục Hạo Đình trưởng thành với tốc độ khiến người ta phải kinh ngạc. Trẻ tuổi mà thực lực lại khiến nhiều người ghen tỵ.
Hiện tại, dù kém Tịch Thiên Minh tận mười tuổi, anh vẫn có thể đứng ngang hàng với Tịch Thiên Minh.
Cố Trầm nhìn về phía Sở Mặc, trầm giọng hỏi: "Vậy nên, cậu xem trọng Lục Hạo Đình hơn?"
Sở Mặc bật cười: "Không phải xem trọng hơn, mà phải nói rằng, chúng ta và Tịch gia vốn không cùng một đường, nên không thể hợp tác. Chúng ta là quân nhân, không thể chơi trò quyền mưu, vì một nước cờ mà thua cả ván. Tôi vẫn thích kiểu quân nhân thuần túy hơn, mà điểm này, Lục gia làm tốt hơn Tịch gia rất nhiều!"
"Nhìn Lục Hạo Đình mà xem, quân công của cậu ta đều là thực lực thực sự. Ông cụ Lục chỉ có một đứa cháu trai xuất sắc duy nhất, nhưng cũng không nâng niu, bao bọc như Tịch gia."
"Địa vị của Tịch Thiên Minh là do cả Tịch gia dùng mọi cách đắp lên. Còn Lục gia thì sao? Cậu dám chắc họ đã dốc toàn lực chưa? Ông cụ Lục không bảo bọc, vậy mà Lục Hạo Đình vẫn có thể xuất sắc đến mức này."
Cố Trầm gật đầu: "So với Tịch Thiên Minh, tôi cũng đánh giá cao Lục Hạo Đình hơn. Tịch gia phát triển đến mức này thực ra là vì họ vẫn chưa đủ tự tin. Chờ thêm vài năm nữa, chưa chắc họ đã không ra tay với Lục gia. Theo cậu, Lục Hạo Đình định làm gì?"
Sở Mặc nhìn thẳng vào mắt Cố Trầm, cười đầy ẩn ý: "Còn tưởng cậu không nhìn ra đấy! Thực ra trong lòng cậu cũng nghiêng về phía Lục Hạo Đình, đúng không?"
Cố Trầm không đáp.
Sở Mặc chậm rãi nói: "Tịch gia dù có mạnh thế nào thì vẫn chỉ là Tịch gia, là vinh quang được xây dựng trên nền tảng gia tộc. Những năm gần đây, đúng là họ phát triển đến mức khiến người khác đỏ mắt. Nếu Lục Hạo Đình không có sự chuẩn bị trước, vài năm nữa, Lục gia muốn đứng ngang hàng với Tịch gia cũng không phải chuyện dễ. Thế nên, hôm nay cậu ta mới rủ chúng ta chơi mạt chược!"
Cố Trầm giật giật khóe miệng: "..."
Sở Mặc nhìn anh châm chọc: "Cậu cau mày cái gì thế? Chơi mạt chược là do Lâm Kiêu đề nghị, chứ đâu phải Lục Hạo Đình!"
Cố Trầm: "..."
Sở Mặc cười khẽ: "Nhìn xem, đúng là phong thái của một lão đại. Một người làm lão đại, sao có thể chủ động rủ thuộc hạ đi đánh mạt chược được? Nếu có chơi, cũng phải để người khác mở lời trước!"
Cố Trầm: "..."
Cố Trầm nhìn Sở Mặc, thở dài: "Thôi, không bàn chuyện này nữa. Dù Lục gia thế nào đi chăng nữa, có vẻ như chúng ta đều nguyện ý bước lên con thuyền cướp biển này rồi."
Sở Mặc: "..."
Cố Trầm cảm thán: "Ai bảo cái tên khốn đó lại là bạn trai của Cố Vân Tịch chứ? Hai cái chân này của chúng ta đều do Cố Vân Tịch cứu, nếu không có cô ấy, đời quân nhân của chúng ta coi như kết thúc. Còn nói gì đến Lục gia hay Tịch gia nữa?"
Sở Mặc mỉm cười, cúi đầu nhìn đôi chân của mình, yêu quý mà khẽ nhéo nhéo: "Đúng vậy! Không có Cố Vân Tịch, thì còn tranh giành gì nữa. Chỉ riêng điểm này thôi, chúng ta cũng chỉ có thể đứng về phía Lục gia. Nếu ngay cả chút nghĩa khí này cũng không có, thì đúng là phụ lòng quân phục trên người!"
Nói xong, hai người nhìn nhau cười.