Hôn Nhân Tái Sinh: Lục Thiếu Cưng Chiều Cô Vợ Bác Sĩ Bí Ẩn Tận Trời

Chương 585: Chương 585




"Vũ Vi sao?" Cố Vân Tịch ngạc nhiên, quay đầu lại hỏi ngay.

Lục Hạo Đình bật cười, nói với Lưu Tinh Trì: "Vậy thì không giữ cậu lại nữa, mau đi đi!"

Lưu Tinh Trì cười tủm tỉm rồi vội vã rời đi.

Cố Vân Tịch tò mò chạy tới nhìn theo bóng lưng anh ta khuất dần, sau đó quay đầu lại hỏi đầy hứng thú: "Cậu ấy với Vũ Vi có tiến triển gì rồi sao? Chuyện từ bao giờ thế?"

Vừa thu dọn hành lý, Lục Hạo Đình vừa cười đáp: "Chuyện cụ thể thế nào anh cũng không rõ, chỉ biết là năm ngoái, lúc Lạc Vũ Vi rời khỏi Tần gia, anh với Tiểu Ngũ tình cờ đi công tác về thì gặp cô ấy. Khi đó, Tiểu Ngũ đã đích thân đưa cô ấy về nhà."

"Chưa hết đâu! Cậu ta còn mua nhà cùng khu chung cư với Lạc Vũ Vi, hai căn hộ đối diện nhau. Sau này anh mới biết, căn hộ mà Lạc Vũ Vi đang thuê bây giờ… cũng là do cậu ấy đứng ra thuê giúp."

Cố Vân Tịch trợn tròn mắt: "Thật sao? Trời ạ! Chuyện tình cảm này, không ngờ Tiểu Ngũ cũng có cách theo đuổi con gái ra trò đấy chứ!"

Lục Hạo Đình bật cười nhìn cô: "Tiểu Ngũ thông minh lắm, đừng nghĩ cậu ấy lúc nào cũng im lặng, thực ra cái gì cậu ấy cũng hiểu rõ."

Cố Vân Tịch cười tít mắt: "Vậy thì càng phải tìm cách kéo Vũ Vi về Đế Đô rồi! Như thế sau này, dù có điều động cậu ấy đi đâu, Tiểu Ngũ vẫn có thể ở bên cô ấy!"

Lục Hạo Đình cười, đưa tay xoa đầu cô: "Này, chuyện của cậu ấy, em đừng lo nghĩ nhiều. Tiểu Ngũ tự có cách giải quyết."

Cố Vân Tịch bĩu môi, nói đầy ẩn ý: "Chưa chắc đâu nhé! Vũ Vi tuy không phải kiểu người khó đoán, nhưng cô ấy rất có chính kiến. Còn Tiểu Ngũ, dù thông minh, nhưng ai dám chắc là cậu ấy biết cách yêu đương?"

"Đối với Vũ Vi, Đế Đô là một nơi xa lạ, cô ấy chưa chắc đã muốn tới đó. Nếu Tiểu Ngũ không giải quyết được chuyện này, thì chẳng phải rất đáng tiếc sao?"

Lục Hạo Đình khựng lại, suy nghĩ một chút rồi gật gù: "Nghe cũng có lý! Người làm đại ca như anh, có phải nên quan tâm chuyện này một chút không?"

Cố Vân Tịch hào hứng gật đầu: "Đương nhiên là phải quan tâm rồi! Không quan tâm mới là lạ đó!"

Thấy mắt cô sáng rực nhìn mình đầy hứng thú, Lục Hạo Đình nheo mắt: "Có phải em đang nghĩ gì đó không?"

Cố Vân Tịch cười khúc khích, trông như một tên trộm vặt: "Hì hì! Không nói cho anh biết đâu!"

Lục Hạo Đình: "..."

Cô nhóc này, đúng là bị anh nuông chiều đến hư rồi, càng ngày càng nghịch ngợm!

"Đói chưa? Ra ngoài ăn chút gì nhé?"

"Đi thôi!"

Lưu Tinh Trì lái xe đến trường của Lạc Vũ Vi.

Thời tiết hôm nay thật thất thường, vừa nãy trời còn quang đãng, vậy mà bây giờ lại đột ngột đổ mưa. Khi xe đến cổng trường, anh thấy không ít sinh viên đang đứng chờ, một số người thậm chí còn phải chạy vội trong mưa.

Lạc Vũ Vi cũng đứng giữa đám đông, ngước mắt nhìn bầu trời, khẽ thở dài bất lực.

Cái thời tiết quái quỷ này! Vừa mới nắng ráo, thoáng cái đã mưa.

Điều đáng nói là trận mưa này còn kéo theo không khí lạnh, nhiệt độ giảm xuống rõ rệt.

Mưa không quá to nhưng cũng chẳng nhỏ.

Cứ đứng đây chờ cũng không biết bao giờ mới tạnh, mà nếu đội mưa đi luôn, chắc chắn sẽ bị ướt hết.

Đang do dự, Lạc Vũ Vi quyết định đội mưa rời đi. Nhưng đúng lúc ấy, một nhóm thanh niên ăn mặc lấc cấc bất ngờ tiến lại gần, trong mắt lộ rõ sự khiêu khích.

Xung quanh, vài nữ sinh e sợ vội vàng lùi ra xa.

Lạc Vũ Vi biến sắc, định quay đi, nhưng bọn họ đã nhanh chóng chặn đường.

Một tên cười khẩy, giọng châm chọc: “Ôi! Lạc đại tiểu thư, sao lại đứng đây một mình thế? Vị hôn phu của cô đâu? Giám đốc tập đoàn đâu? Không có ai đến đón à?”

Nghe giọng điệu đầy ác ý, Lạc Vũ Vi quét mắt nhìn xung quanh.

Những người có mặt đều đang xem náo nhiệt, một số người tỏ vẻ khó chịu nhưng cũng chỉ nhíu mày, không ai dám xen vào.

Nhóm này đều là công tử ăn chơi có máu mặt trong giới thượng lưu Giang Châu, không phải người bình thường có thể đắc tội.

Lạc Vũ Vi siết chặt điện thoại, bình tĩnh nói: “Các anh muốn tìm Tần Mạc sao? Tôi có thể gọi giúp.”

Vừa nói, cô vừa giơ điện thoại lên, định bấm số.

Nhưng chưa kịp làm gì, một tên đã thô bạo giật phắt lấy điện thoại từ tay cô.

“Ra vẻ cái gì chứ? Ai mà không biết cô bị Tần Mạc đá rồi! Một con đàn bà bị chơi chán rồi vứt, còn làm bộ làm tịch với ai?”

Anh ta cười khẩy, giọng điệu bẩn thỉu: “Chậc chậc, trước kia cô hầu hạ Tần Mạc thế nào? Hôm nay cũng nên hầu hạ anh em bọn này như thế! Chỉ cần cô làm bọn này vui, đảm bảo sau này vẫn được sống sung sướng, thế nào?”

“Anh…” Lời lẽ nhơ nhuốc khiến Lạc Vũ Vi giận run cả người.

Dù cô có tính khí tốt đến đâu, cũng không thể chịu nổi sự sỉ nhục này. Nhưng cô chỉ có một mình, đối diện với đám người này, cô biết mình không thể phản kháng. Ánh mắt những người xung quanh càng khiến cô thêm phẫn nộ và tủi nhục.

Cô biết vì sao bọn chúng nhắm vào mình. Một phần là vì cô từng là vị hôn thê của Tần Mạc, giờ sa cơ thất thế nên bọn chúng muốn nhân cơ hội giẫm đạp. Nhưng quan trọng hơn, là do Diêu Văn Tích đứng sau giật dây!

Cô rời khỏi Tần gia, điều đó đã chọc giận Diêu Văn Tích. Bà ta luôn tìm cách hủy hoại danh dự của cô, thuê đám côn đồ đến quấy phá, khiến cuộc sống cô ngập trong những lời đàm tiếu cay nghiệt.

Thấy cô tức giận nhưng không dám lên tiếng, tên kia càng hứng chí, bật cười ha hả: “thẹn quá hóa giận à? Xấu hổ cái gì chứ? Trước kia không phải nhờ thân xác này mà cô mới có chỗ đứng trong Tần gia sao? Giờ thì bị đá rồi, chẳng phải cũng như nhau thôi à? Ngủ với Tần Mạc là ngủ, ngủ với bọn này cũng là ngủ, có gì khác nhau đâu?

“Ha ha ha ha ha…”

Xung quanh, đám người đi theo anh ta phá lên cười lớn, còn Lạc Vũ Vi thì tức đến run người mà chẳng thể làm gì.

Tám, chín tên đàn ông, dù cô có bản lĩnh thế nào cũng không thể chống lại.

Ban đầu, cô còn cố gắng giải thích, nhưng bọn chúng vốn không thèm nghe, cũng chẳng cần biết đúng sai. Dù cô nói gì, cuối cùng người chịu thiệt vẫn là cô.

Lúc này, ngoài giận dữ ra, cô chỉ còn biết bất lực.

Thấy cô im lặng, chỉ trừng mắt nhìn mình đầy căm phẫn, tên cầm đầu lại càng đắc ý, khóe môi nhếch lên một nụ cười bỉ ổi khiến cả người Lạc Vũ Vi lạnh toát.

Anh ta vươn tay, định bắt lấy Lạc Vũ Vi…


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.