Lạc Vũ Vi giật mình, vội vàng né tránh khi thấy bàn tay anh ta vươn tới. "Anh muốn làm gì?"
"Làm gì ư? Để tôi hôn một cái, xem thử người phụ nữ của Tần Mạc có hương vị gì nào?"
"Ha ha ha..."
Đám côn đồ xung quanh lập tức cười ầm lên. Lạc Vũ Vi hoảng sợ, không ngờ bọn chúng lại to gan đến vậy. Trước kia chỉ buông lời trêu chọc, giờ lại dám công khai ức hiếp cô giữa phố xá đông người.
"Đừng tới đây... Đừng tới đây..."
Tên côn đồ kia chẳng hề để cô vào mắt, vươn tay chộp lấy, định kéo cô vào lòng. Trong lúc hoảng loạn, bản năng trỗi dậy, Lạc Vũ Vi mạnh mẽ giơ chân đạp thẳng vào bụng anh ta.
"Ai u..."
Tên đó không kịp đề phòng, bị đá cong cả người. Nhưng dù sao, sức của một cô gái cũng chẳng đáng là bao, anh ta lập tức tức giận, quát thuộc hạ: "Bắt cô ta lại cho tôi!"
Lạc Vũ Vi sau khi ra đòn liền tranh thủ thời cơ, quay đầu bỏ chạy.
"Bắt lấy nó!"
Nhóm côn đồ phản ứng rất nhanh, cô vừa chạy được mấy bước đã bị tóm lại, lôi về lề đường.
"Buông tôi ra... Thả tôi ra... Cứu mạng... Buông tay ra..."
"Con đàn bà thúi này, dám đá tao à..."
"A..."
Tiếng thét thất thanh vang lên, khiến đám đông xung quanh giật mình hốt hoảng. Một chiếc xe Jeep quân dụng lao nhanh đến, ép sát lề đường.
Xe thắng gấp, dừng lại ngay trước mặt bọn lưu manh, khiến cả đám sững sờ tại chỗ.
Lưu Tinh Trì từ trên xe bước xuống, lập tức vung chân đá bay tên đang giữ chặt Lạc Vũ Vi. Tên đó lăn lộn dưới đất hồi lâu không thể đứng dậy. Một tay Lưu Tinh Trì kéo cô ra phía sau mình, trầm giọng hỏi: "Không sao chứ?"
Lạc Vũ Vi đứng phía sau anh, vẫn chưa hoàn hồn. Đến khi nghe giọng nói của anh, cô mới tỉnh táo lại, ngẩng đầu lên, chạm phải ánh mắt lo lắng ẩn giấu trong vẻ mặt nghiêm nghị của anh ta.
Khoảnh khắc ấy, hốc mắt cô lập tức đỏ hoe.
Cắn môi, cô khẽ lắc đầu: "Không sao!"
Tên bị đá lúc đầu có mái tóc nhuộm xanh nhạt, thấy Lạc Vũ Vi được bảo vệ, tên đó không lập tức nổi giận mà đánh giá Lưu Tinh Trì.
Thấy anh lái một chiếc xe không tệ, liền cười nhếch mép: "Ê, nhóc con, mày là gì của con nhỏ đó?"
Lưu Tinh Trì liếc nhìn Lạc Vũ Vi, lạnh nhạt đáp: "Bạn trai!"
Tên tóc xanh lập tức lộ ra vẻ "biết ngay mà", cười cợt nói: "Tao nói này, mày nghiêm túc thật sao? Loại đàn bà này mà cũng đòi? Trước đây cô ta là con dâu nuôi từ bé của Tần Mạc, từ nhỏ đã bị hắn ngủ chung, sớm đã bị chơi nát rồi..."
Chưa kịp nói hết câu, Lưu Tinh Trì đã vung chân, một cước đạp thẳng vào anh ta.
Lần này không giống với cú đá yếu ớt của Lạc Vũ Vi.
Tên tóc xanh lảo đảo mấy bước, ngã nhào xuống đất, ôm bụng quằn quại, hồi lâu vẫn không đứng lên nổi.
"Tên kia… Mày có nghe hiểu lời tao nói không? Lão tử đang nhắc nhở mày đấy! Người phụ nữ này bị Tần Mạc chơi chán rồi vứt bỏ, bây giờ ở Giang Châu có biết bao nhiêu công tử nhà giàu chờ tới lượt ngủ với ả không? Mày có biết dạo gần đây cô ta sống bằng gì không? Rất nhiều đàn ông..."
"Anh câm miệng!" Lạc Vũ Vi hét lên, giận dữ, "Anh đang nói linh tinh!"
"Uầy! Chính mình làm mà còn sợ người ta nói à?" Tên tóc xanh cười khẩy, thấy Lạc Vũ Vi nổi giận, hanh ta càng đắc ý. Rõ ràng cô rất quan tâm đến người đàn ông trước mặt này.
"Gần đây có bao nhiêu kẻ muốn ngủ với cô, cô dám nói mình chưa từng lên giường với ai? Không nhờ vào bọn họ thì cô lấy gì mà sống? Chậc chậc! Ai chẳng biết chuyện này, cô chính là…"
"Anh câm miệng! Câm miệng! Tôi không có! Tôi không có!" Lạc Vũ Vi tức giận đến run rẩy, "Diêu Văn Tích cho anh bao nhiêu tiền? Anh dám bôi nhọ danh tiếng của tôi, tôi sẽ đi nói với Tần Mạc, để anh ấy xử lý anh!"
Lạc Vũ Vi tức đến phát run, sự nhục nhã này cô thực sự không thể chịu đựng được.
Lưu Tinh Trì quay đầu lại, trầm giọng hỏi: "Bọn chúng thường xuyên quấy rối em thế này sao?"
Lạc Vũ Vi nắm chặt tay anh, nước mắt lặng lẽ tuôn rơi. Bờ môi cô run rẩy hồi lâu, cuối cùng chỉ khẽ "Ừ" một tiếng, rồi cúi đầu xuống.
Cô gái nhỏ đứng giữa cơn mưa, hai tay bám chặt lấy tay anh, rõ ràng là người rất kiên cường, vậy mà lúc này lại bị bắt nạt đến mức nước mắt giàn giụa, ánh mắt đỏ hoe đầy tủi thân.
Lưu Tinh Trì thở dài, cởi áo khoác đắp lên người cô, mở cửa xe lấy ra một chiếc ô, rồi đặt vào tay Lạc Vũ Vi.
"Nhìn cho kỹ đây!"
Lạc Vũ Vi ngơ ngác cầm ô, nhất thời không hiểu anh có ý gì.
Lưu Tinh Trì quay người bước vào màn mưa, đối diện với tên tóc xanh vẫn còn thao thao bất tuyệt: "Tao nói thật đấy! Mày tuyệt đối đừng để con đàn bà này lừa gạt, anh em à... Tao... Á! Mày làm gì?!"
Tên tóc xanh chưa kịp dứt câu đã bị Lưu Tinh Trì xách bổng lên, hai chân cách mặt đất. Lưu Tinh Trì nhếch mép cười lạnh: "Làm gì à? Đánh mày đấy!"
Ầm!
Một cú đấm thẳng vào mặt!
"Aaa!"
Tên tóc xanh gào lên thảm thiết!
Bốp!
Lại một cú đấm nữa vào bên mặt còn lại!
"Aaa!"
Anh ta tiếp tục rú lên!
Lưu Tinh Trì không động vào những kẻ khác, chỉ tập trung đánh tên tóc xanh. Vừa đánh vừa quát: "Hay nhỉ! Thấy người ta không cha không mẹ liền bắt cóc về nhà để chiếm đoạt tài sản! Con trai các người bệnh không cưới nổi vợ liền ép người ta làm hôn thê!"
"Khi khỏe lại thì lập tức đá cô ấy ra khỏi nhà, chưa đủ, còn thuê đám côn đồ bọn mày đến quấy rối! Chủ nhân bọn mày đúng là không biết xấu hổ!"
"Aaaa! Tao không có! Tao không có!" Tên tóc xanh kêu gào, nhưng không dám phản kháng.
"Cô ấy ngủ với ai? Cô ấy dựa vào đàn ông để sống?!"
Lưu Tinh Trì đạp mạnh một cú vào bụng anh ta.
"Còn dám bôi nhọ danh dự của cô ấy không? Người phụ nữ của lão tử mà phải thiếu tiền à?!"
Lại một cú đá giáng xuống!
Tên tóc xanh co quắp trên đất, run rẩy như con tôm bị đập dập.
Lưu Tinh Trì lạnh lùng hỏi: "Nói! Ai sai mày đến?!"
"Aaa! Đừng đánh nữa! Đừng đánh nữa!"
Tên tóc xanh đau đến mức lăn lộn trên đất, nhưng vẫn không dám khai ra chủ mưu. Dù có chết anh ta cũng không dám, bởi vì kẻ đứng sau chính là phu nhân chủ tịch tỉnh! Nếu nói ra, chẳng khác nào tự tìm đường chết!
Thấy đánh gần đủ, Lưu Tinh Trì lấy điện thoại gọi cảnh sát.
Những tên côn đồ khác nghe thấy từ "báo cảnh", lập tức tính bỏ chạy. Nhưng tên tóc xanh đang nằm dưới đất bỗng hét lên: "Không ai được chạy! Ai cũng không được đi!"
Anh ta biết, nếu tất cả cùng ở lại, cảnh sát sẽ không thể bắt hết. Dù có bị đưa về đồn, bọn họ cũng chẳng bị gì nghiêm trọng.
Nghe anh ta nói vậy, đám côn đồ lập tức đứng yên. Nghĩ lại thì bọn họ cũng thường xuyên bị bắt vào đồn, có gì to tát đâu!
Trận đánh nhau vừa rồi đã thu hút rất đông người đến xem. Lưu Tinh Trì nhìn quanh, thấy cảnh sát sắp đến, liền quay sang một nam sinh gần đó.
Anh rút từ ví ra một xấp tiền, đưa cho cậu ta: "Bạn học, trời đang mưa mà nhiều bạn chưa có ô, cậu giúp tôi mua vài chục cái dù đi! Coi như tôi tặng mọi người, số còn lại cậu cứ giữ làm tiền công, được chứ?"
Nam sinh sững sờ, không ngờ lại có chuyện này.
Xấp tiền tuy không quá lớn nhưng cũng không hề ít. Với số tiền này, dù có mua đủ dù cho hai, ba mươi người ở đây thì vẫn còn dư một nửa.
"Giúp một chút nhé!" Lưu Tinh Trì cười, giơ tiền ra trước mặt cậu ta.
Nam sinh do dự vài giây rồi nhận lấy: "Được! Tôi đi ngay!"
Nói xong, cậu ta cầm tiền chạy về phía cửa hàng bên đường.
Hành động này khiến đám học sinh xung quanh lập tức phấn khích, đặc biệt là các nữ sinh. Mắt họ sáng rực lên khi nhìn Lưu Tinh Trì.
"Wow! Quá đẹp trai!"
"Lúc đánh người trông thật ngầu chết mất!"
"Ra tay còn hào phóng nữa! Nhìn là biết giàu, có một người bạn trai thế này đúng là hạnh phúc!"
"Haizz... Đúng là đàn ông tốt đều đã có chủ. Vừa bảo vệ bạn gái, vừa có tiền, trời ơi tại sao tôi lại không có ai như vậy?"
"Thật hâm mộ quá đi!"
…
Lúc trước, không ít người còn bàn tán xôn xao về Lạc Vũ Vi, thậm chí trên mặt lộ rõ sự khinh thường. Nhưng giờ đây, tất cả những ánh mắt đó đều biến thành ao ước.
Những người này thực ra chẳng hề có quan hệ gì với Lạc Vũ Vi, cũng chưa từng thực sự quan tâm đến cô. Điều họ tin tưởng không phải sự thật, mà là những gì họ tận mắt nhìn thấy. Và ấn tượng sâu sắc nhất lúc này không phải là những lời đồn đại, mà là cô có một người bạn trai đặc biệt đẹp trai, đặc biệt cưng chiều, đặc biệt hào phóng, đặc biệt có tiền!
Chỉ một chiếc ô, giá cùng lắm khoảng năm mươi tệ, thậm chí có thể rẻ hơn. Dù mua đủ cho tất cả mọi người ở đây, số tiền tối đa cũng chỉ hơn một nghìn tệ.
Vậy mà hành động đơn giản ấy đã lập tức xoay chuyển tình thế, giúp Lạc Vũ Vi lấy lại thể diện. Những lời đồn nhảm trong tương lai cũng không còn đáng lo nữa, bởi vì khi người ta bàn tán, điều họ nhớ nhất chắc chắn sẽ là bạn trai của cô!
Lạc Vũ Vi nhìn tất cả những gì đang diễn ra trước mắt, trong lòng dâng lên một cảm giác phức tạp.
Những kẻ lúc trước còn khinh thường cô, giờ đây lại nhìn cô bằng ánh mắt đầy ngưỡng mộ!
Ngưỡng mộ!
Cô ngẩng đầu lên, nhìn người đàn ông đang đứng chắn trước mình. Giây phút này, cô chợt cảm thấy một loại yên tâm chưa từng có.