Thẩm Thanh Mai à!
Cố Vân Tịch nhớ lại chuyện kiếp trước, không khỏi bật cười.
Thẩm Hương Lan không có nhà mẹ đẻ chống lưng, lão đại Lục gia lại chẳng có bao nhiêu bản lĩnh. Trước mặt ba người con trai còn lại của Lục gia, đại phòng chỉ có thể dựa vào Lục Hạo Đình để chống đỡ.
Khi đó, Thẩm Hương Lan không dám làm gì Lục Hạo Đình.
Dù trong lòng hận không thể bóp chết đứa con trưởng này, nhưng trước áp lực từ ông bà cụ, bà ta căn bản không dám làm gì. Ngược lại, còn phải lo lắng liệu Lục Hạo Đình có làm điều gì khiến hai vị trưởng bối không hài lòng hay không.
Giống như bây giờ, bà ta ghét Cố Vân Tịch cũng chỉ vì thân phận cô thấp kém. Bà ta sợ rằng nếu Lục Hạo Đình ở bên một người phụ nữ như thế, anh sẽ mất đi sự yêu quý của ông bà cụ.
Suy cho cùng, khi ấy Lục Hạo Đình chỉ mới hơn hai mươi tuổi. Nếu anh phạm sai lầm, chưa chắc ông bà cụ đã trách anh, mà rất có thể sẽ đổ hết lỗi lên đầu bà ta – người mẹ kế – rằng bà ta không biết dạy con.
Chính vì vậy, bà ta kiên quyết phản đối chuyện Cố Vân Tịch và Lục Hạo Đình ở bên nhau.
Nhưng mấy năm sau, mọi chuyện đã khác!
Kiếp trước, Cố Vân Tịch và Lục Hạo Đình dần thân thiết hơn vào khoảng năm cô mười lăm, mười sáu tuổi, tức là khoảng sáu, bảy năm sau so với hiện tại.
Lúc đó, con trai của Thẩm Hương Lan cũng đã trưởng thành, chừng hai mươi tuổi. Tham vọng của bà ta đối với Lục Hạo Đình cũng dần lớn lên.
Bà ta muốn bồi dưỡng con trai mình, nhưng vì Lục gia thuộc về giới quân đội, tất cả công trạng của Lục Hạo Đình đều đến từ quân ngũ. Bà ta lại không nỡ để con trai mình chịu khổ trong quân đội, nhưng vẫn muốn có được quyền lực và tài phú trong tay Lục Hạo Đình.
Dần dần, bà ta nghĩ rằng nếu có thể kiểm soát được Lục Hạo Đình thì sẽ là tốt nhất.
Để anh ở bên ngoài gây dựng địa vị cho Lục gia, để anh ra chiến trường liều mạng, nhưng vinh quang và quyền lực mà anh có được sẽ thuộc về mẹ con bà ta.
Vì vậy, bà ta nhất định phải nắm chặt Lục Hạo Đình trong tay!
Về sau, khi chuyện giữa Lục Hạo Đình và Cố Vân Tịch bị lộ ra, ông cụ không mấy thích tính cách của cô. Nhưng Lục Hạo Đình lại yêu cô, hơn nữa khi ấy, anh đã nhận ra Cố Vân Tịch đang dần thay đổi.
Bao năm qua, anh đã nỗ lực rất nhiều để giúp cô chữa lành những tổn thương, từng chút một đưa cô trở về trạng thái bình thường. Làm sao anh có thể dễ dàng từ bỏ cô được?
Ông cụ bất đắc dĩ, cuối cùng cũng chỉ có thể ngầm thừa nhận mối quan hệ này.
Ít nhất, dù Cố Vân Tịch có hơi khó gần, nhưng năng lực của cô là điều không thể phủ nhận.
Thẩm Hương Lan thấy ông bà cụ thậm chí còn có thể chấp nhận một con hát, trong lòng liền nảy ra tính toán. Nhìn sang Thẩm Thanh Mai trước mặt, bà ta muốn gả cô ta cho Lục Hạo Đình.
Nếu thành công, không chỉ giúp ích cho Thẩm gia, mà còn có thể nắm Lục Hạo Đình trong lòng bàn tay. Nếu cháu gái bà ta trở thành con dâu trưởng của Lục gia, vậy chẳng phải toàn bộ Lục gia sẽ nằm trong tay bà ta sao?
Như vậy, sau này con trai bà ta cũng có thể giành được nhiều lợi ích hơn. Còn Lục Hạo Đình ư?
Cứ để nó ở bên ngoài bán mạng cho Lục gia đi!
Thẩm Thanh Mai là kẻ thông minh, cô ta sớm đã nhìn thấu tâm tư của cô mình. Bản thân cô ta cũng ao ước điều kiện của Lục gia, bị mê hoặc bởi địa vị của Lục Hạo Đình. Vì thế, cô ta khéo léo dẫn dắt, khiến Thẩm Hương Lan một lòng muốn gả cô ta cho Lục Hạo Đình.
Lục Hạo Đình không đồng ý, Thẩm Thanh Mai thậm chí còn tìm đến Cố Vân Tịch.
Những kẻ thông minh luôn có chút tâm cơ, nhưng đáng tiếc, Cố Vân Tịch là ai chứ?
Cô là một người đầy gai nhọn, thủ đoạn tàn nhẫn, có thù tất báo. Thẩm Thanh Mai dám giở trò trước mặt cô sao? Kết cục tốt đẹp là điều không thể!
Cố Vân Tịch không bao giờ hành động theo lẽ thường, nên những chiêu trò của Thẩm Thanh Mai chẳng có đất dụng võ. Hơn nữa, Lục Hạo Đình một lòng bảo vệ Cố Vân Tịch. Kết quả là sau này, Thẩm Thanh Mai bị cô dạy dỗ đến mức chạy trối chết, không còn dám tìm đến gây chuyện nữa.
Nghĩ lại tất cả những chuyện đó của kiếp trước, Cố Vân Tịch thực sự muốn bật cười!
“Phụt…”
Bà cụ Lục nhướn mày: “Vân Tịch, con cười gì vậy?”
Cố Vân Tịch giật mình: “A? À! Con… Con nhìn thấy bà vui vẻ, nên con cũng vui theo! Thật đấy!”
Xong rồi, nhất thời đắc ý quên mất phải kiềm chế!
Cố Vân Tịch vội vàng thu lại nụ cười, lấy lại vẻ bình thường.
Lúc này, Thẩm Hương Lan dẫn theo Thẩm Thanh Mai bước xuống, chào hỏi bà cụ xong thì ngồi xuống một bên.
Ánh mắt của Thẩm Thanh Mai từ đầu đến cuối vẫn dán chặt lên người Cố Vân Tịch. Khi cô nhìn sang, ánh mắt Thẩm Thanh Mai sáng rực, mang theo vẻ tò mò và kinh ngạc.
“Cô… Là Cố Vân Tịch? Cô đóng vai Lạc Khinh Linh?”
Cố Vân Tịch khẽ nở nụ cười đầy ẩn ý: “Đúng vậy, cô biết tôi sao?”
Thẩm Thanh Mai cười có chút ngượng ngùng: “Đương nhiên rồi! Thịnh Thế Vương Phi nổi tiếng như vậy, tôi cũng đã xem.”
Tẩm Thanh Mai nhìn Cố Vân Tịch với ánh mắt đầy ngưỡng mộ và yêu thích: “Ngoài đời cô còn xinh đẹp hơn trên TV nữa! Khi xem cô và Trình Tấn đóng vai một quân vương và một vương phi, tôi cảm thấy hai người thực sự quá xứng đôi! Rất nhiều bạn học của tôi cũng xem, ai cũng thích đến mức hận không thể để hai người thành một cặp ngoài đời thật!”
Thẩm Hương Lan nghe vậy, sắc mặt lập tức hiện lên vẻ khinh thường.
Bà cụ Lục híp mắt, thong thả ăn nho, vẻ mặt đầy hưởng thụ.
Ý cười trong mắt Cố Vân Tịch càng sâu hơn: “Xem ra tôi diễn rất thành công rồi! Đúng rồi, bà ơi, cô ấy là ai vậy?”
Cô cố tình hỏi bà cụ Lục về thân phận của Thẩm Thanh Mai.
Bà cụ Lục chậm rãi nói: “Nha đầu này tên là Thanh Mai, là cháu gái bên ngoại của dì con. Năm nay hai mươi tuổi, mới đến đây thăm dì con hôm nay.”
Nói xong, bà không nói gì thêm.
Cố Vân Tịch khẽ cười: “Hóa ra là em họ à! A! Nhưng mà cô hiểu lầm rồi, năm nay tuy tôi mới mười tám tuổi, nhưng không thể gọi cô là chị đâu.”
Cô chớp mắt, nở nụ cười tinh nghịch: “Nghe vừa rồi cô nói, hẳn là cô chưa biết tôi là ai nhỉ? Ừm… Tôi là bạn gái của anh họ cô, thế nên, chỉ có thể gọi cô là em họ thôi!”
Lời này vừa dứt, sắc mặt của Thẩm Hương Lan và Thẩm Thanh Mai lập tức biến đổi!
Thẩm Hương Lan giận dữ vì Cố Vân Tịch không biết xấu hổ, dám tự nhận là vợ của Lục Hạo Đình!
Còn Thẩm Thanh Mai, cô ta kinh ngạc vì hai chữ… “anh họ”!
Cố Vân Tịch biết rõ lúc này, Thẩm Hương Lan vẫn chưa dám có ý định gả Thẩm Thanh Mai cho Lục Hạo Đình. Nhưng còn Thẩm Thanh Mai thì sao? Cô ta có suy nghĩ đó hay không thì chưa chắc!
Nhìn sắc mặt cô ta thay đổi nhanh chóng, Cố Vân Tịch càng chắc chắn suy đoán của mình. Quả nhiên là một đóa "Bạch Liên Hoa" tâm cơ thâm trầm!
Mới chỉ thế thôi mà đã bắt đầu có tính toán rồi sao?
Bà cụ Lục nghe thấy lời của Cố Vân Tịch, nụ cười trên mặt càng sâu hơn, thoải mái tiếp tục ăn nho.
Biết được tâm tư của Thẩm Thanh Mai, Cố Vân Tịch tất nhiên sẽ không khách khí.
Không đợi cô ta mở miệng, Cố Vân Tịch đã cười tủm tỉm nói tiếp: “Cô đến thăm dì cũng tốt. Bình thường tôi bận chuyện học hành, lại phải đi làm, còn phải theo giáo sư Tạ học y. Hơn nữa, tôi cũng phải chăm sóc anh họ cô, cả ngày bận đến mức chân không chạm đất.”
“Nếu có chút thời gian rảnh, tôi sẽ đến thăm bà, nhưng dì thì đúng là ít khi ghé qua được. Nếu cô có thời gian bầu bạn với dì, vậy thì thật tốt! Đến Lục gia rồi, không cần khách khí đâu nhé!”
Lời này vừa thốt ra, sắc mặt của Thẩm Thanh Mai lập tức cứng đờ, không biết phải đáp lại thế nào.