Hôn Nhân Tái Sinh: Lục Thiếu Cưng Chiều Cô Vợ Bác Sĩ Bí Ẩn Tận Trời

Chương 605: Chương 605




Những lời Cố Vân Tịch nói, thực sự không có vấn đề gì, một chút cũng không.

Thế nhưng khi rơi vào tai Thẩm Thanh Mai, cô ta lại cảm thấy có gì đó không đúng.

Lời này nghe qua thì bình thường, nhưng ý nghĩa lại chẳng đơn giản chút nào. Như thể Cố Vân Tịch có sự nghiệp, có học vấn, còn cô ta thì chẳng khác nào kẻ rảnh rỗi, không có việc gì làm.

Đặc biệt là những câu nói sau, ai là chủ, ai là khách, phân định rõ ràng quá mức.

Còn dám gọi Lục Hạo Đình là “anh họ” cô ta...

Chuyện này...

Thẩm Thanh Mai cắn môi. Thẩm Hương Lan là cô của cô ta ta, mà Lục Hạo Đình trên danh nghĩa là con trai của Thẩm Hương Lan. Nếu nói Lục Hạo Đình là anh họ của cô ta, quả thực chẳng có gì sai cả.

Thế nhưng...

Thẩm Thanh Mai cảm thấy khó chịu nhưng không thể nói thành lời.

Cô ta ngẩng đầu nhìn Cố Vân Tịch. Chỉ thấy cô gái nhỏ này mang theo nụ cười dịu dàng, dung mạo vô cùng đẹp, nhưng ánh mắt sâu thẳm khó dò. Trong khoảnh khắc ấy, Thẩm Thanh Mai hoàn toàn không thể phán đoán được, những lời vừa rồi của Cố Vân Tịch là vô tình hay cố ý.

Sau khi nói xong, Cố Vân Tịch liền không để ý đến Thẩm Thanh Mai nữa.

Cô trò chuyện với bà cụ Lục một lúc, sau đó đứng dậy định rời đi.

Bà cụ Lục có chút tiếc nuối: “Không ở lại ăn cơm sao?”

Cố Vân Tịch cười đáp: “Con phải về thăm sư phụ và sư nương trước, lát nữa sẽ quay lại ăn cơm cùng bà.”

Bà cụ Lục lập tức vui vẻ: “Được rồi, được rồi! Vậy con đi thăm họ trước đi.”

Nói xong, Cố Vân Tịch xách theo vali, rời khỏi Lục gia, hướng về Tạ gia.

Khi giáo sư Tạ và Âu Dương Lan thấy cô quay về, cả hai đều rất vui. Nhưng nhắc đến Đỗ gia, sắc mặt Âu Dương Lan thoáng trầm xuống.

“Con trở về rồi à? Vậy... ở Giang Châu, con có gặp người của Đỗ gia không?”

Cố Vân Tịch sững sờ: “Đỗ gia?”

Lúc này cô mới nhớ ra, khuôn mặt của Đỗ Nhã Sanh, cô còn chưa kịp “chăm sóc” đâu!

Cố Vân Tịch đưa tay day trán, lẩm bẩm:

“Con suýt quên mất chuyện này… Đỗ Nhã Sanh đã tìm người chữa trị chưa? Mặt cô ta bây giờ thế nào rồi?”

Thuốc trên mặt Đỗ Nhã Sanh là do chính cô hạ, muốn tìm người chữa khỏi hoàn toàn, e rằng không dễ. Nhưng Đỗ gia không phải vô năng, biết đâu có thể tìm được người giúp làm dịu bớt tình trạng.

Ai ngờ, Âu Dương Lan lại nói: “Tìm rồi, tất cả danh y nổi tiếng ở đế đô đều đã xem qua, nhưng vẫn không ai chữa được. Đỗ gia đã vận dụng mọi mối quan hệ, nhưng vẫn bó tay! Bây giờ ngay cả Chu Hồng Phương cũng hối hận vì lúc trước không để con chữa trị ngay.”

“Bây giờ mặt Đỗ Nhã Sanh đã hết sưng, nhưng lại đầy vết xanh tím, da nhăn nhúm chẳng khác nào của một bà lão, nhìn quá kinh khủng!”

“Hết cách, Đỗ gia chỉ còn nước tìm đến con. Đáng tiếc con không có ở đây, bọn họ mới chạy tới Giang Châu, ai mà ngờ con lại về mất rồi!”

Cố Vân Tịch: “…”

Cái này đúng là trùng hợp thật.

“Con ở Giang Châu bận rộn công việc công ty, làm xong liền về, không ngờ lại có chuyện này. Khi con ở đó cũng không gặp người của Đỗ gia.”

“Nếu bọn họ đã hạ mình đến mức này, chứng tỏ tình trạng của Đỗ Nhã Sanh thực sự nghiêm trọng.”

Âu Dương Lan bĩu môi: “Còn phải nói sao? Nếu không chữa khỏi, coi như nó bị hủy hoàn toàn! Đến mức Đỗ gia không còn cách nào khác, định tìm đến cả Tạ gia để nhờ sư phụ con giúp. Ta tận mắt thấy mặt cô ta rồi, ôi trời, lúc đó ta và sư phụ con còn bị dọa sợ chết khiếp!”

“Giống như… một bà lão lão hóa nghiêm trọng! Da mặt chẳng khác nào vỏ cây khô, nhìn mà phát khiếp! Chu Hồng Phương sĩ diện như thế, lần này cũng chẳng màng thể diện nữa. Đối với một cô gái nhỏ mà nói, bộ dạng như vậy đúng là không chịu nổi.”

Nói đến đây, Âu Dương Lan liếc nhìn Cố Vân Tịch, nhẹ giọng khuyên: “Nha đầu, giờ con đã về, Chu Hồng Phương đến Giang Châu không tìm thấy con, chắc chắn sẽ quay về đây. Tin con trở về, Đỗ gia cũng sẽ biết rất nhanh.”

“Nếu Chu Hồng Phương đến tìm, con cũng đừng chọc giận bà ta quá mức.”

“Ta hiểu tính cách người đàn bà đó, không phải người tốt lành gì. Không đáng để con đắc tội triệt để với bà ta. Chẳng qua, con có thể nâng giá trị của mình lên một chút, chẳng hạn như lần trước tăng gấp đôi chi phí trị liệu vậy, hoàn toàn hợp lý.”

“Dù sao tình trạng bây giờ của Đỗ Nhã Sanh còn nghiêm trọng hơn trước, người khác cũng không trị được. Đây là con bài trong tay con! Con nói bao nhiêu, bọn họ cũng chỉ có thể chấp nhận.”

“Chỉ cần làm khó họ một chút là được, nhưng đừng tuyệt tình quá. Nếu con từ chối thẳng thừng, chẳng những sẽ đắc tội nhiều người trong đại viện này, mà còn triệt để trở mặt với Chu Hồng Phương. Đỗ gia không phải hạng vô dụng, nếu Đỗ Nhã Sanh thật sự bị hủy, họ chắc chắn sẽ tìm cách trả thù con.”

Cố Vân Tịch cười nhạt trong lòng. Dù cô có chữa hay không, Đỗ gia cũng sẽ không buông tha cô.

Đỗ gia vẫn luôn muốn ép Đỗ Nhã Sanh gả cho Lục Hạo Đình, nhưng Lục Hạo Đình bây giờ là chồng của cô, hai bên sớm đã định trước là kẻ thù không đội trời chung.

Nhưng tạm thời, Âu Dương Lan không biết những chuyện này. Bà ấy nói những lời này cũng chỉ vì lo cho cô mà thôi.

Cố Vân Tịch không nói ra những suy nghĩ trong lòng, tránh để sư nương phải lo lắng.

Cô chỉ gật đầu, trấn an: “Sư nương yên tâm, con biết chừng mực.”

Âu Dương Lan mỉm cười: “Con hiểu là tốt rồi! Người trẻ tuổi, làm việc không thể nóng nảy. Thế gian này có rất nhiều chuyện không chỉ đơn giản là đen hay trắng, đôi khi cần phải biết chấp nhận.”

***

Buổi trưa, Cố Vân Tịch trở về Lục gia dùng cơm. Như mọi khi, cô vẫn tự tay nấu vài món mà bà cụ Lục thích.

Nhìn những món ăn do Cố Vân Tịch làm, sắc mặt Thẩm Thanh Mai có chút khó coi.

Bởi vì tài nấu ăn của cô ta, hoàn toàn không thể so được!

Làm cơm ngon, lấy lòng được trưởng bối, nhất là khi tay nghề của Cố Vân Tịch còn xuất sắc đến vậy, bà cụ Lục chắc chắn sẽ càng thích cô hơn. Điều này, cô ta thua xa Cố Vân Tịch!

Nhìn dáng vẻ bà cụ Lục cười tít mắt, rõ ràng bà rất quý Cố Vân Tịch.

Điều này... không phải là một dấu hiệu tốt.

Sau khi dùng bữa trưa xong, Cố Vân Tịch liền đến Sở gia thăm Sở Mặc.

Lúc cô đến nơi, Sở Mặc đang tập đi trong hậu viện. Trên trán anh lấm tấm mồ hôi, nhưng khi nhìn thấy Cố Vân Tịch, gương mặt liền rạng rỡ hẳn lên.

"Vân Tịch, cô về rồi!" Trong giọng nói không giấu được vẻ vui mừng xen lẫn chút kinh ngạc.

Hôm nay, anh đã có thể đi được mấy chục bước. Với Sở Mặc mà nói, đây là một niềm hạnh phúc vô bờ!

Bao lâu nay, anh chưa từng dám nghĩ mình có thể đứng lên và bước đi như thế này. Bây giờ, nhìn đôi chân ngày càng có sức, bước chân dần dần vững vàng hơn, sự linh hoạt cũng khôi phục từng chút một, anh vui mừng đến mức suýt phát điên!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.