Cố Vân Tịch nhìn nụ cười rạng rỡ trên gương mặt Sở Mặc, liền biết anh đang hồi phục rất tốt.
Thấy hắn vẫn đang kiên trì rèn luyện, cô mỉm cười hỏi: "Gần đây cảm giác thế nào?"
Vừa hỏi, cô vừa vươn tay ra bắt mạch cho anh.
Sở Mặc vui vẻ đáp: "Tôi cảm thấy rất tốt, hồi phục nhanh lắm! Hiện tại chân tôi ngày càng linh hoạt, có thể kiểm soát tốt hơn, cũng có cảm giác rõ ràng hơn. Chỉ cần kiên trì luyện tập, tôi tin rằng chẳng bao lâu nữa có thể đi lại tự do."
Mặc dù bây giờ anh đã có thể bước đi vài bước, nhưng vẫn cần có điểm tựa, chưa thể tự mình bước vững.
Cố Vân Tịch thu tay lại, khẽ gật đầu: "Anh hồi phục rất tốt, mọi thứ đều bình thường. Sau này nhớ uống thuốc đúng giờ, dược thiện cũng phải duy trì đều đặn, rèn luyện càng không thể lơ là."
"Trước đây không thể đi lại quá lâu, nhiều chức năng trên cơ thể đã suy yếu. Giờ chân đã dần hồi phục, bước tiếp theo chính là luyện tập để tăng độ linh hoạt."
Sở Mặc cười nói: "Cô yên tâm, tôi luôn uống thuốc đúng giờ, không dám bỏ bữa nào."
Cố Vân Tịch cũng cười, bệnh nhân chịu hợp tác là điều bác sĩ thích nhất.
Cô lấy từ trong túi ra một hộp dược cao, đưa cho Sở Mặc: "Cái này anh cầm lấy. Mỗi tối trước khi ngủ bôi một ít lên đùi, sau đó xoa bóp nhẹ nhàng. Nhớ xoa đều rồi bóp nắn nhiều một chút, như vậy sẽ giúp chân anh hồi phục nhanh hơn."
Sở Mặc ngoan ngoãn nhận lấy, chân thành nói: "Cảm ơn cô!"
***
Trưa hôm ấy, Cố Vân Tịch còn giúp Sở Mặc thực hiện một lần châm cứu trước khi rời khỏi Sở gia.
Cô không ngờ Đỗ gia lại hành động nhanh đến vậy. Đêm đó, Chu Hồng Phương đã đưa Đỗ Nhã Sanh quay về, trực tiếp đến Tạ gia tìm cô.
Cố Vân Tịch có chút bất ngờ, tin tức lại linh thông đến vậy sao?
Nhưng nghĩ lại địa vị của Đỗ gia, chuyện này cũng không có gì lạ.
Đỗ Quốc Lương làm việc trong Cục Giám Sát, dưới trướng Chú ba Lục, cũng được xem là nhân vật có quyền thế. Thêm vào đó, nhà mẹ đẻ của Chu Hồng Phương cũng có thế lực không nhỏ. Việc tìm một người như Cố Vân Tịch, nhất là khi nàng vừa trở về đại viện ban ngày, đối với Đỗ gia mà nói, thực sự không khó.
Cố Vân Tịch thầm thở dài - đây chính là sự khác biệt của quyền lực và quan hệ.
Tại phòng khách Tạ gia, Cố Vân Tịch ngồi ngay ngắn, thản nhiên hỏi: "Phu nhân tìm tôi có việc gì?"
Chu Hồng Phương tươi cười lấy lòng: "Vân Tịch à! Dì cũng là hết cách rồi. Con xem mặt Nhã Sanh đi, thực sự quá đáng sợ! Làm mẹ như dì sao có thể nhẫn tâm nhìn con gái mình thành ra như vậy?"
Cố Vân Tịch không hứng thú nghe bà ta than vãn, chỉ nhướng mày ngạc nhiên: "Mặt của cô ta vẫn chưa chữa khỏi sao? Đế đô có biết bao nhiêu bệnh viện, không thể nào không có ai chữa trị được. Cùng lắm thì ra nước ngoài điều trị cũng được mà?"
"Lúc trước con gái dì còn kiêu ngạo như vậy, tôi cứ tưởng các người đã sớm tìm được danh y chữa trị rồi chứ?"
Chu Hồng Phương bất đắc dĩ cười gượng: "Nào có dễ dàng như vậy! Vân Tịch, bây giờ chỉ có con có thể giúp dì. Nhã Sanh chưa khỏi, ngày nào dì cũng trằn trọc không ngủ được, trong lòng đau khổ lắm! Dì thật sự..."
"Phu nhân." Cố Vân Tịch ngắt lời, giọng điệu lãnh đạm. "Ban đầu là chính con gái dì không muốn tôi chữa trị cho cô ta. Khi đó dì cũng có mặt, cô ta còn định tạt nước vào tôi, vũ nhục tôi. Khi đó tôi đã nói rồi, đừng đến tìm tôi, tôi không biết chữa."
Sắc mặt Chu Hồng Phương khẽ biến, nhưng nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, vội nói: "Vân Tịch, con đừng chấp nhặt với nó. Nhã Sanh từ nhỏ được dì nuông chiều, tính tình có phần ngang bướng."
"Lúc đó nó bị bệnh nên dễ nóng nảy, mới không kiểm soát được cảm xúc mà nổi giận với con. Con là bác sĩ, chắc hẳn hiểu rằng tâm lý bệnh nhân thường rất khó ổn định, đúng không?"
Cố Vân Tịch cười lạnh - không hổ là Chu Hồng Phương, bao năm làm quý phụ vọng tộc, quả nhiên không phải nói suông.
Còn Đỗ Nhã Sanh? Chỉ một chút định lực đó, so với mẹ cô ta, đúng là kém xa.
"Phu nhân, lời này của dì, con không đồng tình lắm." Cố Vân Tịch cười nhạt. "Đúng là bệnh nhân thường có tâm trạng thất thường, nhưng cũng phải xem tình huống."
"Lúc đó con gái dì rất tỉnh táo, ý thức rõ ràng. Chẳng qua là cô ta chán ghét tôi, chứ không phải vì bệnh mà nóng nảy mất kiểm soát. Khi đó cô ta nổi giận, không phải vì tôi không chữa được bệnh, mà là vì cô ta ghét tôi, cố ý muốn sỉ nhục tôi."
"Đúng, bệnh nhân cần được thông cảm. Là bác sĩ, chúng tôi hiểu được điều đó. Nhưng phu nhân à, dì đừng quên một điều - bệnh nhân có quyền nổi giận, thì bác sĩ cũng có quyền quyết định có chữa trị hay không."
"Cô..."
Đỗ Nhã Sanh không kiềm chế được, suýt nữa lại nổi giận.
Chu Hồng Phương lập tức đè cô ta lại, không cho phát cáu.
Dù vậy, trong lòng bà ta đã sớm ghét thái độ của Cố Vân Tịch.
Nhưng bây giờ đang phải nhờ vả, bà ta chỉ có thể nhịn nhục. Đợi đến khi bệnh của con gái khỏi hẳn, bà ta sẽ tính sổ sau cũng không muộn.
Thế nên, Chu Hồng Phương cố gắng dịu giọng: "Vân Tịch à! Dìbiết trong lòng con vẫn còn tức giận. Lúc trước là Nhã Sanh không đúng. Vậy thế này đi! Dì để Nhã Sanh xin lỗi con. Con nể mặt dì một chút, xem bệnh giúp con bé đi!"
"Làm ba mẹ ai chẳng thương con! Dì không thể trơ mắt nhìn Nhã Sanh tiếp tục chịu khổ như thế! Con giúp con bé chữa khỏi, muốn dì làm gì cũng được!"
Âu Dương Lan cũng lên tiếng: "Vân Tịch, nếu con có thể chữa thì xem qua một chút đi! Một cô gái trẻ, nếu dung mạo bị hủy, tương lai làm sao mà sống?"
Cố Vân Tịch không nói gì.
Chu Hồng Phương lập tức kéo Đỗ Nhã Sanh đến trước mặt cô: "Mau xin lỗi đi!"
Trong lòng Đỗ Nhã Sanh vô cùng ấm ức, ánh mắt nhìn Cố Vân Tịch tràn đầy căm hận. Nhưng vì muốn khôi phục dung mạo, cô ta đành nhẫn nhịn, cố ép mình dịu giọng: "Vân Tịch, xin lỗi! Lúc trước là tôi không đúng. Sau khi bị bệnh, tôi khó kiểm soát được tính tình, vô cớ nổi nóng. Cô đừng giận nữa, có được không?"
Cố Vân Tịch hiểu rất rõ, chuyện của Đỗ Nhã Sanh cô nhất định sẽ ra tay.
Cô đến đại viện, mục tiêu chính là xây dựng quan hệ và địa vị. Mà con đường quan trọng nhất chính là y thuật.
Hiện tại cô vừa mới đến, vẫn còn nhiều người chưa quen biết cô. Nếu lúc này từ chối Đỗ gia, e rằng sẽ gây bất lợi cho danh tiếng về sau.
Đặc biệt, nếu mọi người biết cô có thể chữa nhưng lại cố tình để Đỗ Nhã Sanh mang gương mặt xấu xí mãi, chắc chắn sẽ cảm thấy nàng máu lạnh, không có y đức.
Điều này sẽ làm giảm thiện cảm của người khác dành cho cô.
Nhưng nếu cô đồng ý chữa, hơn nữa còn chữa khỏi hoàn toàn, tình thế sẽ khác hẳn!
Cộng thêm việc chữa chân cho Sở Mặc và Cố Trầm, tất cả những điều này đủ để cô gây dựng danh tiếng trong giới thượng lưu.
Cố Vân Tịch khẽ mỉm cười, nói vài câu làm khó Đỗ Nhã Sanh một chút, rồi bảo cô ta tháo khăn lụa xuống để kiểm tra vết thương.
Cô quan sát cẩn thận, trầm ngâm suy nghĩ một lúc, sau đó mới chậm rãi nói: "Tình trạng này tôi có thể chữa. Nhưng cần dùng một loại thuốc đặc chế của tôi, sau đó còn phải uống thuốc điều dưỡng."
"Tiền khám và thuốc đặc chế là năm mươi triệu. Sau này những loại dược liệu thông thường, tôi sẽ kê đơn, các người tự lo liệu."
"Năm mươi triệu?" Đỗ Nhã Sanh trợn tròn mắt, kích động bật dậy: "Cô điên rồi sao?!"