Hôn Nhân Tái Sinh: Lục Thiếu Cưng Chiều Cô Vợ Bác Sĩ Bí Ẩn Tận Trời

Chương 608: Chương 608




Chu Hồng Phương nói rất nhiều, liên tục hứa hẹn đủ thứ lợi ích. Thậm chí về sau, bà ta còn bắt đầu uy hiếp. Nhưng Cố Vân Tịch vẫn giữ vững lập trường, kiên quyết khẳng định rằng bản thân không có khả năng chữa khỏi hoàn toàn. Kết quả tốt nhất chỉ có thể là để lại dấu vết trên mặt.

Cuối cùng, sau khi cạn lời, Chu Hồng Phương đành phải từ bỏ. Nhìn dáng vẻ kiên định của Cố Vân Tịch, ngay cả bà ta cũng dần tin rằng cô thực sự không thể làm gì hơn.

Suốt cả quá trình, Cố Vân Tịch vẫn rất điềm tĩnh, mang dáng vẻ thành khẩn của một người thầy thuốc. Không tức giận, không hăm dọa, chỉ thẳng thắn nói rõ rằng năng lực của mình chỉ có thể đến mức này.

Bất đắc dĩ, Chu Hồng Phương đành thỏa hiệp: “Vậy… con nói cho dì biết, trên mặt nó sẽ để lại bao nhiêu dấu vết?”

Cố Vân Tịch nhìn Đỗ Nhã Sanh một chút rồi đáp: “Cụ thể thế nào còn phải chờ xem quá trình hồi phục, nhưng chắc chắn sẽ để lại dấu vết. Những vết lấm tấm có lẽ sẽ tương tự như vết nám của phụ nữ ngoài ba mươi. Đặc biệt ở khóe mắt và một số vị trí khác có thể sẽ còn lưu lại vài nếp nhăn. Nhưng nhìn tổng thể, khuôn mặt vẫn sẽ khôi phục bình thường.

“Chỉ cần trang điểm nhẹ nhàng, hẳn là cũng không quá rõ ràng.”

Nghe xong, Chu Hồng Phương hoàn toàn không hài lòng, nhưng cũng chẳng còn lựa chọn nào khác.

Những bác sĩ giỏi nhất ở Đế Đô bọn họ đều đã tìm đến, nhưng không ai có cách chữa trị. Ngay cả Giáo sư Tạ – người nổi tiếng nhất – cũng bất lực, thì họ còn biết làm sao?

Họ cũng đã liên hệ với tất cả các chuyên gia y tế có thể, kể cả bác sĩ nước ngoài, nhưng kết quả vẫn như vậy.

Lúc này, Cố Vân Tịch là hy vọng duy nhất của họ.

Chu Hồng Phương nghĩ đi nghĩ lại, cuối cùng đành chấp nhận: Nếu để lại một vài vết tích thì cứ để lại, miễn là khuôn mặt này có thể khôi phục cơ bản trước đã.

Thực tế, đến chính bà ta cũng cảm thấy một gương mặt đã bị hủy hoại đến mức này thì việc phục hồi hoàn toàn gần như là không thể.

Trước mắt cứ để Cố Vân Tịch điều trị đã. Đợi sau khi hồi phục, nếu thực sự vẫn còn dấu vết, đến lúc đó lại tìm cách chữa trị tiếp. Có khi lúc ấy, họ lại tìm được biện pháp xóa sạch hoàn toàn thì sao?

Nghĩ thông suốt điều này, Chu Hồng Phương cuối cùng cũng đồng ý điều trị.

Cố Vân Tịch bảo bọn họ chờ một chút để cô đi phối thuốc.

Trên đường đến hiệu thuốc, cô gọi điện cho Lâm Kiêu.

Lâm Kiêu nghe Cố Vân Tịch nói xong thì cười tủm tỉm đồng ý ngay!

Cố Vân Tịch ở hiệu thuốc hơn nửa giờ mới đi ra, trên tay cầm một hộp thuốc mỡ và vài gói thuốc Đông y.

Cô đặt thuốc mỡ và thuốc Đông y lên bàn, rồi nói với Chu Hồng Phương:

"Thuốc mỡ này mỗi ngày bôi hai lần, sáng và tối, thoa lên mặt như mặt nạ, để khoảng một giờ rồi rửa sạch."

"Tôi nói trước, khi mới thoa sẽ rất đau, sau đó sẽ chuyển thành ngứa. Đây là phản ứng giữa độc tố và dược liệu, nhất định phải chịu đựng, không được gãi hay cào. Nếu vượt qua giai đoạn này sẽ không sao nữa."

"Còn thuốc này, mỗi ngày uống ba lần đúng giờ. Uống xong đến tìm tôi, tôi sẽ điều chỉnh đơn thuốc tùy theo tình trạng hồi phục của cô ta."

Đỗ Nhã Sanh nhìn mớ thuốc trên bàn mà im lặng không nói gì.

Chu Hồng Phương cầm lấy, nghe Cố Vân Tịch nói xong thì có chút lo lắng, nghi ngờ liệu cô có đang cố tình chơi xấu hay không.

"Cái này… sẽ đau đến mức nào? Ngứa ra sao?"

Cố Vân Tịch bình thản trả lời: "Rất đau, đau thấu xương. Ngứa cũng vậy, ngứa đến mức muốn phát điên. Đây là quá trình độc tố phản ứng với thuốc. Ban đầu sẽ là giai đoạn khó chịu nhất, nhưng càng về sau, khi độc tố trên mặt được loại bỏ dần, cảm giác đau và ngứa cũng sẽ giảm bớt rồi biến mất."

"Vì vậy, khi cô ta dùng thuốc, nhất định phải giữ chặt cô ta lại, không thể để cô ta cào hay lau đi thuốc mỡ trên mặt. Loại thuốc này rất quý, nguyên liệu cực kỳ khó tìm."

"Nếu chẳng may có sự cố cần dùng thêm mà tôi lại hết thuốc, thì lúc đó sẽ rất phiền phức, không thể lãng phí!"

Thái độ nghiêm túc của Cố Vân Tịch khiến Chu Hồng Phương không tiện nói thêm gì, đành cảm ơn rồi đưa Đỗ Nhã Sanh rời đi.

***

Tin tức về gương mặt của Đỗ Nhã Sanh thực ra không còn là bí mật trong đại viện.

Từ lúc bọn họ tìm đến Giáo sư Tạ, mọi người đã biết chuyện, thậm chí còn kéo nhau đến xem náo nhiệt, tận mắt thấy khuôn mặt sưng vù như đầu heo của Đỗ Nhã Sanh.

Nhưng sau đó, gương mặt của cô ta biến thành thế nào thì không ai biết nữa.

Thời gian gần đây, Đỗ gia chạy khắp nơi tìm bác sĩ, ai cũng biết điều đó. Nhưng Đỗ Nhã Sanh luôn che giấu, mỗi lần ra ngoài khám bệnh đều trùm khăn kín mặt, không ai thấy được diện mạo hiện tại của cô ta.

Từ xa nhìn lại, đầu cô ta dường như đã nhỏ đi, chắc là hết sưng. Nhưng lúc trước mặt cô ta thâm tím khủng khiếp thế nào, ai cũng đều nhớ rõ.

Đỗ gia càng cố che giấu, mọi người lại càng tò mò.

Lần này thấy Chu Hồng Phương lại dẫn Đỗ Nhã Sanh đến nhà Giáo sư Tạ, mọi người lập tức thắc mắc - không phải nói Giáo sư Tạ đã từ chối chữa trị sao?

Trước đây Cố Vân Tịch có thể trị, nhưng Đỗ Nhã Sanh lại xem thường không chịu chữa, giờ thì hay rồi, chạy chữa khắp nơi bao lâu vẫn không khỏi, cuối cùng lại phải tìm đến Cố Vân Tịch. Không biết lần này sẽ thế nào đây?

***

Bên ngoài, đám người hóng chuyện đã chờ sẵn!

Vừa thấy Chu Hồng Phương đưa Đỗ Nhã Sanh ra ngoài, không ít người lập tức vây lại, tỏ vẻ quan tâm nhưng thực chất là muốn xem mặt cô ta đã trở thành thế nào.

Nhưng làm sao Chu Hồng Phương để bọn họ nhìn thấy được?

Nếu để lộ bộ dạng kinh khủng kia, chắc chắn sẽ bị cười nhạo đến chết!

Chu Hồng Phương vừa ứng phó với mọi người, vừa kéo Đỗ Nhã Sanh nhanh chóng rời đi.

***
Nhưng phía trước, Lâm Kiêu và đồng bọn đã phục sẵn!

Lâm Kiêu là ai?

Chính là thiếu gia ăn chơi nổi danh nhất trong đại viện!

Bản thân anh ta có năng lực, lại có rất nhiều bạn bè, nhưng vì tính tình nghịch ngợm nên đám công tử bột trong đại viện đều xem anh ta như đại ca, nghe lời anh ta vô cùng!

Hôm nay, cả nhóm tinh quái này đã chờ sẵn, chỉ chực kéo khăn lụa trên đầu Đỗ Nhã Sanh xuống để xem mặt mặt!

Bọn họ còn mặc trang phục kỳ quái như đang quay video.

Khi Chu Hồng Phương và Đỗ Nhã Sanh vừa đi tới, một cỗ máy quạt gió mạnh đột ngột khởi động, thổi điên cuồng!

Chu Hồng Phương và Đỗ Nhã Sanh đều giật mình, váy lập tức tung bay!

Phụ nữ theo bản năng, gặp gió lớn lập tức giữ váy trước tiên.

Nhưng khi Đỗ Nhã Sanh còn chưa kịp giữ váy, khăn lụa trên đầu cô ta đã bị thổi bay!

Bay mất rồi!

Gương mặt già nua nhăn nheo, xám xịt như vỏ cây mục lộ ra dưới ánh mặt trời!

Đám công tử ăn chơi nhìn thấy, mắt lập tức trợn tròn, cả bọn sững sờ như hóa đá!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.