Không khí bỗng chốc trở nên tĩnh lặng, tất cả mọi người đều kinh hãi đến ngây người!
Chỉ có cỗ máy quạt gió vẫn gầm rú thổi không ngừng.
Sau đó…
"A...!"
"A...!"
"A...!"
Tiếng thét chói tai liên tiếp vang lên!
Không chỉ có Đỗ Nhã Sanh hét lên, mà cả đám ăn chơi thiếu gia và những người hóng chuyện xung quanh cũng đồng loạt hét lên theo!
Tất cả mọi người đều bị dọa sợ!
Những thiếu gia ăn chơi đứng gần nhất là bị dọa nặng nhất!
Họ biết trước đây mặt Đỗ Nhã Sanh sưng phù như đầu heo, nhưng chưa từng tận mắt thấy tình trạng hiện tại của cô ta!
Bọn họ cứ nghĩ rằng sau khi hết sưng, cùng lắm chỉ để lại chút vết sẹo.
Nhưng không!
Gương mặt trước mắt họ đầy những nếp nhăn sâu hoắm, làn da xám xịt như vỏ cây già, còn lốm đốm những vết sạm kinh khủng!
Nếu đây là khuôn mặt của một bà lão thì có lẽ bọn họ đã không phản ứng mạnh như vậy. Nhưng vấn đề là…
Đỗ Nhã Sanh mới chỉ hơn hai mươi tuổi!
Hơn nữa, họ vẫn nhớ rõ cô ta vốn có dung mạo xinh đẹp. Bây giờ, cổ cô ta vẫn mịn màng, cánh tay và vóc dáng vẫn là của một thiếu nữ…
Nhưng gương mặt lại trở nên kinh dị đến thế này!
Sự đối lập quá khủng khiếp!
"A... Quỷ a... Quỷ a...!"
Một tên thiếu gia đứng gần nhất bị dọa đến mức khuỵu chân ngã ngồi xuống đất!
Anh ta vốn chỉ định trêu chọc Đỗ Nhã Sanh, nào ngờ lại chứng kiến một cảnh tượng kinh dị thế này!
Vừa bò dậy, anh ta lập tức hét lên rồi chạy trốn, nép chặt sau lưng Lâm Kiêu, thò đầu ra run lẩy bẩy: "Quỷ... Quỷ a! Lão đại, em sợ...!"
Lâm Kiêu: "..."
Đám người: "..."
Tất cả mọi người ban đầu đều bị gương mặt kinh dị kia dọa đến mức thụt lùi mấy bước.
Nhưng rồi, khi hoàn hồn lại… Bọn họ lại càng hiếu kỳ hơn! Lập tức, từng người từng người tò mò tiến lại gần để nhìn rõ hơn.
Trong khi đó, máy quạt gió vẫn điên cuồng thổi!
Đỗ Nhã Sanh sụp đổ!
Một tay cô ta giữ váy, một tay che mặt, không ngừng hét lên trong tuyệt vọng.
Nhưng chỉ một tay sao che hết cả khuôn mặt kinh dị kia được?!
Ánh mắt kinh hãi của những người xung quanh như từng nhát dao xuyên thẳng vào tâm trí cô ta! Cô ta hoàn toàn hoảng loạn!
Lúc này Chu Hồng Phương mới hoàn hồn, lập tức quát lớn: "Các người đang làm gì vậy?! Cái trò quỷ gì đây?!"
Lâm Kiêu nhếch miệng cười đầy khoái trá, nhưng vẫn làm ra vẻ vô tội: "Dì à, thật xin lỗi a! Chúng cháu đang quay video chơi, đúng lúc cần dùng máy quạt gió. Ai mà biết cô lại dẫn Nhã Sanh tới đúng lúc này? Hoàn toàn không cố ý đâu!"
Máy quạt gió cuối cùng cũng bị tắt đi.
Gió ngừng thổi, váy không còn bay loạn, nhưng thảm kịch đã xảy ra rồi!
Chiếc khăn lụa che mặt của Đỗ Nhã Sanh đã bị gió cuốn đi mất.
Mất rồi! Căn bản tìm không thấy. Mọi người đã thấy hết rồi!
Đỗ Nhã Sanh thích chưng diện, dù thời tiết thế này vẫn mặc váy. Nhưng giờ đã vào thu, thậm chí cô ta còn không khoác thêm áo ngoài, chẳng có cách nào che chắn cả. Chu Hồng Phương cũng vậy, chỉ mặc một chiếc váy, làm sao có thể tránh khỏi chuyện này?
"A a ô ô ô..." Đỗ Nhã Sanh hoàn hồn, hai tay bụm mặt, chạy thẳng một mạch.
"Nhã Sanh... Nhã Sanh..." Chu Hồng Phương lo lắng con gái có chuyện, vội vàng đuổi theo.
Hai mẹ con vừa rời đi, đám người xung quanh lập tức xôn xao.
"Trời ơi! Đó còn là gương mặt của một cô gái sao?"
"Thật đáng sợ! So với lúc trước sưng lên còn kinh khủng hơn. Cái này..."
"Chẳng khác nào một con yêu quái mấy trăm tuổi! Sau này con bé biết làm sao đây?"
"Haizz... Trước kia thích gây chuyện quá mà! Cố Vân Tịch chẳng phải đã nói có thể chữa khỏi sao? Vậy mà giờ vẫn không khỏi, lại còn thành ra thế này... Thật kinh khủng!"
Nhắc đến đây, mọi người mới nhớ ra Chu Hồng Phương đang cầm không ít thuốc trên tay.
"Tôi thấy bà ta cầm toàn là thuốc! Hai mẹ con họ vừa từ nhà giáo sư Tạ trở về mà, chẳng phải giáo sư Tạ đã nói không thể chữa được sao?"
"Hình như Cố Vân Tịch quay lại rồi, sáng nay tôi còn nhìn thấy cô ấy."
"Xem ra, cuối cùng vẫn phải tìm đến Cố Vân Tịch nhờ chữa trị?"
"Hừ! Chứ còn cách nào khác? Chẳng lẽ cứ để vậy mãi sao? Đỗ gia đã tìm bao nhiêu bác sĩ rồi mà vẫn không có biện pháp nào cả!"
"Đúng vậy! Hôm đó tôi cũng có mặt ở Tạ gia, lúc ấy Cố Vân Tịch đã nói nếu để lâu sẽ rất khó chữa. Cô ấy còn bảo tiền khám bệnh sẽ tăng gấp bội. Các người nói xem, có phải Đỗ gia đã chịu nhượng bộ rồi không?"
Có người khinh bỉ nói: "Tiền gấp bội thì sao chứ? Nhìn bộ dạng kia mà xem! Nếu Cố Vân Tịch thật sự có thể chữa khỏi, có tốn bao nhiêu tiền cũng đáng. Ở nơi khác, dù có tiền cũng không ai dám nhận chữa đâu!"
Người khác gật đầu: "Đúng vậy! Nếu gương mặt của Đỗ Nhã Sanh không chữa được, cô ta coi như bị hủy hoại cả đời, còn trở thành trò cười cho thiên hạ. Sao Đỗ gia có thể bỏ mặc cô ta được?"
"Nhưng chẳng phải Cố Vân Tịch đã nói, để càng lâu càng khó chữa sao? Các người nhìn mặt con bé xem, thật sự có thể phục hồi như trước à?"
Mọi người nghĩ đến khuôn mặt kinh khủng của Đỗ Nhã Sanh, ai nấy đều rùng mình.
"Cái này... Khôi phục hoàn toàn e là không thể đâu! Nếu có thể hồi phục một nửa đã là may mắn lắm rồi!"
"Đúng thế! Tôi đoán chắc chắn sẽ để lại sẹo. Nhưng phải công nhận, Cố Vân Tịch đúng là có bản lĩnh!"
"Không thì giáo sư Tạ đã chẳng nhận cô ấy làm đồ đệ!"
"Còn trẻ thế mà đã giỏi như vậy rồi, nể thật sự!"
...
Đám đông vẫn đứng đó bàn tán sôi nổi. Nhưng tóm lại, sau khi nhìn thấy gương mặt hiện tại của Đỗ Nhã Sanh, chẳng ai tin rằng cô ta có thể hồi phục như ban đầu.
Ai cũng nghĩ chắc chắn sẽ để lại di chứng.
Và đây chính là mục đích của Cố Vân Tịch.
Cô muốn tất cả mọi người đều thấy rằng, nếu sau này cô chữa khỏi, dù trên mặt Đỗ Nhã Sanh vẫn còn nhiều vết sẹo lấm tấm, cũng sẽ không ai dám nói cô y thuật kém.
Ngược lại, nếu kết quả điều trị tốt hơn mong đợi, người ta sẽ càng khen ngợi cô tài giỏi.
Còn về phần Đỗ Nhã Sanh?
Cố Vân Tịch chưa từng có ý định để cô ta hồi phục hoàn toàn.
Đỗ gia đã có Đỗ Quốc Lương cùng hai người con trai xuất sắc kia, đối phó đã đủ mệt. Giờ lại còn muốn giúp Đỗ Nhã Sanh trở nên xinh đẹp, để cô ta dựa vào địa vị Đõ gia mà gả vào một gia tộc quyền thế nhằm củng cố địa vị sao?
Nực cười!