Hôn Nhân Tái Sinh: Lục Thiếu Cưng Chiều Cô Vợ Bác Sĩ Bí Ẩn Tận Trời

Chương 618: Chương 618




Người đàn ông tiếp tục nói: "Bà ta... hình như muốn có nhiều quyền lực hơn. Vừa hay bà ta để mắt đến quốc gia này, vì nơi này có rất nhiều nét văn hóa quen thuộc, gần giống với quê hương của chúng ta. Ngôn ngữ và chữ viết đều tương đồng, so với những nơi khác, bà ta thích nơi này hơn hẳn."

"Bà ta muốn biến nơi này thành đế quốc của riêng mình. Bằng cách đó, bà ta sẽ không còn thua kém chị của bà ta nữa. Bà ta muốn chứng minh với người đàn ông kia rằng chính mình mới là người xuất sắc nhất."

Cố Vân Tịch nghe vậy, khẽ nhíu mày: "Người đàn ông kia là ai?"

Người đàn ông suy nghĩ một lát rồi mới trả lời: "Tôi cũng không rõ lắm... nhưng người đàn bà đó điên cuồng lắm! Theo tôi đoán, người mà bà ta muốn chứng minh có lẽ là anh rể của bà ta. Còn nữa, hình như bà ta cực kỳ căm hận chị của mình."

"Tôi cũng không biết thân phận thực sự của bà ta. Chỉ biết rằng bà ta xuất thân từ một gia tộc lớn, vô cùng lợi hại! Đặc biệt giỏi dùng độc. Độc thuật của bà ta vô cùng khủng khiếp! Tôi vốn chỉ là một người bình thường, nhưng không biết vì sao lại bị bà ta để mắt đến. Bà ta nói thể chất tôi đặc biệt, rồi bắt tôi về làm thí nghiệm."

"Sau đó, tôi theo bà ta nhiều năm, rồi bị đưa đến nơi này, một mực làm việc cho bà ta."

Cố Vân Tịch càng nghe càng thấy có gì đó không đúng!

"Bà ta cũng là người của Hoàng Tộc Gia Cát sao?"

Không phải nói chỉ có người Hoàng Tộc Gia Cát mới có thể đi vào thế giới này sao?

Nếu người đàn bà đó có thể đến đây, vậy chẳng phải bà ta cũng thuộc hoàng tộc sao?

Người đàn ông im lặng, có vẻ do dự.

"Nói mau!" Cố Vân Tịch cau mày, giục hắn.

Anh ta chần chừ một chút, rồi vẫn nói:

"Bà ta... thực ra không hẳn là người hoàng tộc. Tôi đã theo bà ta nhiều năm, người đàn bà đó đó đôi khi phát điên, lúc nổi điên còn nói linh tinh rất nhiều chuyện."

"Theo tôi đoán, người đàn ông mà bà ta muốn chứng minh bản thân giỏi hơn, có lẽ chính là quốc vương bệ hạ của chúng ta. Còn chị của bà ta... rất có thể chính là vương hậu."

"Nhưng chuyện này rất kỳ lạ! Nhà mẹ đẻ của vương hậu - Cố gia - nổi danh với y thuật cứu người. Đặc biệt, vương hậu là người có y thuật cao minh nhất. Tôi chưa từng nghe nói Cố gia có ai học độc thuật cả! Mà còn tà ác đến mức này!"

Cố gia?

Trong lòng Cố Vân Tịch bỗng chốc thắt lại!

Cùng lúc đó, Lục Hạo Đình - người đang theo dõi màn hình giám sát - đột nhiên đứng bật dậy, kinh ngạc đến tột độ.

Cố gia?

Nhà mẹ đẻ của vương hậu họ Cố?

Có một số chuyện mà Cố Vân Tịch không biết... nhưng anh thì biết rõ.

Người đàn bà đó thân thiết với ông ngoại của Cố Vân Tịch. Chính bà ta đã đưa Vân Tịch đến cho ông ngoại, nếu suy luận như vậy, rất có thể cả hai người họ đều đến từ quốc gia thần bí kia.

Nếu những gì người đàn ông này nói là sự thật, thì người đàn bà đó hẳn là em gái của hoàng hậu. Như vậy, chẳng phải Vân Tịch rất có thể chính là công chúa của Hoàng Tộc Gia Cát sao?

Lão già kia để Vân Tịch mang họ Cố là vì mẹ cô sinh ra trong gia tộc Cố?

Lục Hạo Đình không hiểu sao bỗng nhiên toát mồ hôi lạnh!

Hoàng Tộc Gia Cát suốt trăm năm chưa từng có một vị công chúa nào. Người duy nhất chính là Vân Tịch, nhưng từ nhỏ cô đã bị người đàn bà kia lén mang đi.

Một công chúa như vậy chắc chắn phải được nuông chiều hết mực, nhưng lại bị bắt cóc khỏi hoàng thất. Nếu thật sự là như vậy, thì mọi chuyện nghe cũng rất hợp lý.

Lục Hạo Đình không kìm được mà đưa tay chạm nhẹ vào hình ảnh của Cố Vân Tịch trên màn hình...

"Vân Tịch, ra ngoài ngay! Đừng hỏi gì cả, mau ra đây!"

Cố Vân Tịch đang mải suy nghĩ thì bất ngờ nghe thấy giọng của Lục Hạo Đình vang lên trong tai nghe. Cô lập tức hoàn hồn, dặn người đàn ông kia chờ ở đây rồi vội vã rời đi.

Vừa mới quẹo qua góc hành lang, cô liền bị Lục Hạo Đình kéo mạnh vào lòng. Một nụ hôn mạnh mẽ, dồn dập đột ngột ập xuống. Cố Vân Tịch hoảng hốt, hoàn toàn không kịp phản ứng, đã bị anh ép sát vào tường, giam chặt trong vòng tay không thể nào vùng vẫy.

"Ưm...!"

Lục Hạo Đình không quan tâm đến sự phản kháng của cô. Càng giãy giụa, anh càng ôm chặt hơn. Cuối cùng, khi Vân Tịch dần yên lặng trong vòng tay anh, lý trí của anh mới từ từ lấy lại một chút.

Chậm rãi buông cô ra, anh nhìn thấy gương mặt xinh đẹp đỏ ửng như cánh hoa đào, đôi môi mềm mại thoáng run rẩy, đôi mắt trong veo thoáng chút mơ màng nhìn anh. Cô gái xinh đẹp động lòng người này... từ trước đến giờ vẫn luôn thuộc về anh.

Cô bé này là người chính anh lựa chọn. Anh dõi theo cô trưởng thành từng chút một, quan sát cô thay đổi từng ngày, từng bước một khiến cô yêu anh. Suốt bao năm qua, anh đã dành nhiều tâm tư cho cô, bảo vệ cô, cưng chiều cô, dạy dỗ cô.

Anh từng nghĩ rằng, Vân Tịch sẽ mãi mãi thuộc về mình.

Nhưng giờ khắc này, anh lại đột nhiên có cảm giác... cô bé này, có lẽ không chỉ thuộc về riêng mình nữa.

Cảm giác đó khiến Lục Hạo Đình vô cùng khó chịu. Sự chiếm hữu mãnh liệt trong lòng anh không cho phép điều đó xảy ra. Hoặc có lẽ... anh sẽ không bao giờ để mình mất cô!

Nhìn vào đôi mắt tràn đầy chiếm hữu của anh, Cố Vân Tịch dè dặt hỏi:

"Anh Hạo Đình, anh sao vậy?"

Lục Hạo Đình thở dài, khẽ vuốt mái tóc dài của cô, rồi nâng mặt cô lên, nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên má.

"Không có gì đâu, anh làm em sợ à?"

Cố Vân Tịch khẽ lắc đầu: "Anh..."

"Không sao thật mà." Anh không nói nhiều, chỉ trầm giọng dặn dò: "Những chuyện phía sau cứ để anh lo. Có một số việc, về nhà anh sẽ nói cho em biết, được không?"

Cố Vân Tịch nhìn thoáng qua màn hình giám sát, rồi lại nhìn Lục Hạo Đình. Cuối cùng, cô không nói gì nữa, chỉ ngoan ngoãn gật đầu.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.