Hôn Nhân Tái Sinh: Lục Thiếu Cưng Chiều Cô Vợ Bác Sĩ Bí Ẩn Tận Trời

Chương 619: Chương 619




Lục Hạo Đình hỏi: "Người đó có thể giữ trạng thái ổn định mãi như vậy không?"

Cố Vân Tịch đáp: "Không đâu. Em chỉ dùng thuốc để tạm thời khống chế anh ta, chứ không phải giải hết độc trong cơ thể anh ta. Hiệu quả này duy trì được ba ngày, sau đó chỉ cần dùng thuốc tiếp là được. Như vậy, anh ta có thể luôn giữ được sự tỉnh táo."

Lục Hạo Đình khẽ gật đầu, rồi nói: "Lên xe chờ anh, anh sẽ đến ngay, được không?"

Cố Vân Tịch mím môi, ngoan ngoãn xoay người định rời đi.

Nhưng Lục Hạo Đình bất ngờ kéo tay cô lại: "Vân Tịch, em không hỏi gì sao? Em tin anh như vậy à?"

Cố Vân Tịch ngẩng đầu, đôi mắt đen láy sáng rực nhìn thẳng vào anh. Đột nhiên, cô nhón chân, khẽ đặt một nụ hôn lên môi anh. "Em đã nói rồi, em là của anh. Đương nhiên em tin anh!"

Nhìn ánh mắt trong veo, lấp lánh đầy lưu luyến của cô, Lục Hạo Đình bỗng cảm thấy lòng mình nhẹ nhõm đi phần nào. Anh bật cười: "Anh biết rồi, em đi đi! Anh sẽ tới ngay."

"Ừm!"

Cố Vân Tịch lên xe của Lục Hạo Đình đợi khoảng mười lăm phút, cuối cùng anh cũng ra.

Anh lái xe đưa cô đi ăn tối, sau đó mới quay về biệt thự Tĩnh Thủy Loan. Ngồi bên cửa sổ sát đất, Lục Hạo Đình ôm Cố Vân Tịch vào lòng, im lặng một lúc lâu mà không nói gì.

Cố Vân Tịch tựa vào ngực anh, khẽ hỏi: "Anh Hạo Đình, anh sao thế?"

Lục Hạo Đình cúi đầu, bật cười: "Anh đang nghĩ, nếu em thật sự là công chúa của Hoàng Tộc Gia Cát, vậy sau này, anh phải đánh bại các anh trai em thế nào để cướp emvề đây?"

Cố Vân Tịch: "..."

Nhìn vào ánh mắt anh, cô thấy rõ ý cười ẩn chứa trong đó, liền thở phào nhẹ nhõm: "Không cần anh đánh bại bọn họ đâu, em sẽ trực tiếp chạy theo anh!"

Lục Hạo Đình bật cười: "Nếu đám anh trai em mà nghe được lời này, chắc tức chết mất!"

Cố Vân Tịch cười tủm tỉm trong vòng tay anh: "Tất cả chỉ là suy đoán của chúng ta thôi. Cũng chưa chắc em thật sự là người của Hoàng Tộc Gia Cát đâu!"

"Hơn nữa, người kia nói rằng Hoàng Tộc Gia Cát suốt trăm năm qua chưa từng có một công chúa nào, nghe có vẻ vô lý quá!"

"Nếu em thật sự là công chúa của họ, vậy khi mẹ em mang thai em, lẽ nào bà ấy không biết giới tính của con mình sao? Y học bây giờ tiên tiến như vậy, làm sao có chuyện đó được?"

"Nếu vậy, thì khi Hoàng Tộc Gia Cát sắp chào đón một công chúa, tin tức này chắc chắn phải được lan truyền rộng rãi rồi. Dù sau này em có bị thất lạc đi chăng nữa, nhưng ít nhất trước đó cũng phải có thông tin chứ? Đằng này, người kia lại nói rằng chưa từng có công chúa nào xuất hiện. Điều đó chứng tỏ em chưa chắc đã thuộc về Hoàng Tộc."

Lục Hạo Đình xoa nhẹ mái tóc dài của cô, cười nói: "Anh cũng chỉ đoán mò thôi, ai mà biết em thực sự là ai chứ!"

"Nhưng mà anh không quan tâm. Dù em là ai cũng được, em đã gả cho anh rồi, vậy em chính là của anh. Ai cũng đừng hòng cướp đi!"

Anh khẽ thở dài: "Nói thật, anh cũng hơi lo lắng. Nếu em thực sự là công chúa của Hoàng Tộc Gia Cát – nơi suốt trăm năm qua mới xuất hiện một cô công chúa, chẳng phải em sẽ là bảo bối trong lòng bọn họ sao?"

"Chắc chắn em có rất nhiều anh trai. Không biết sau này có phải sẽ có cả đoàn người đến đánh anh không nữa!"

Cố Vân Tịch phì cười: "Phụt...!"

Cố Vân Tịch bật cười: "Bọn họ chắc chắn không đánh lại anh đâu, chồng em là giỏi nhất!"

Lục Hạo Đình cũng cười, nhưng bỗng nhiên nghiêm túc nói: "Vân Tịch, thật ra... trong lòng anh rất vui, thật sự rất vui!"

"Trước đây, chỉ cần nghĩ đến thân thế của em, anh lại cảm thấy rất đau lòng. Nhìn em từ nhỏ đã chịu nhiều khổ cực, bên cạnh chẳng có một người thân nào, lòng anh thật sự rất khó chịu."

"Nhưng bây giờ xem ra, biết đâu em lại có rất nhiều người thân yêu thương em. Đây là một chuyện tốt!"

Sắc mặt Cố Vân Tịch hơi thay đổi. Cô ôm chặt lấy eo anh, tựa vào lồng ngực vững chãi ấy, giọng nói dịu dàng: "Anh Hạo Đình, mặc kệ em có phải công chúa kia hay không, cũng mặc kệ bọn họ có thật sự quan tâm em hay không, những người đó đối với em mà nói... đều rất xa lạ."

"Từ khi còn nhỏ, trong trí nhớ của em, chỉ có anh là đối tốt với ta nhất. Nếu sau này, bọn họ thật sự tìm đến em, nếu đúng là người thân của em và họ đối xử tốt với em, em sẽ rất vui khi có những người thân ruột thịt. Nhưng nếu không phải, thì cũng chẳng sao cả. Anh đã từng nói, cả đời này anh sẽ bảo vệ em, yêu thương em mà."

"Nhưng dù họ có tốt hay xấu với em, em cũng sẽ không rời xa anh. Em đã gả cho anh rồi, tuyệt đối sẽ không rời đi."

Lục Hạo Đình không nói gì thêm. Đến mức này, anh cũng chẳng cần phải nói gì nữa. Anh chỉ ôm cô thật chặt vào lòng, cúi đầu khẽ nói bên tai cô: "Được!"

***

Buổi chiều hôm đó, Lục Hạo Đình rời đi. Cố Vân Tịch biết chắc anh có chuyện quan trọng cần giải quyết.

Trước khi đi, anh để lại cho cô một tập tài liệu – những thông tin do người đàn ông kia cung cấp.

Những gì người đó biết không nhiều, chỉ là những manh mối rời rạc, nhưng với những gì Cố Vân Tịch từng trải qua ở kiếp trước, chừng đó đã là quá đủ để cô hiểu rõ mọi chuyện.

Trong tài liệu viết rằng, người đàn bà kia đang điên cuồng vơ vét tài sản và xây dựng thế lực.

Quả nhiên, trong danh sách mục tiêu của bà ta, Tịch gia chính là một trong những cái tên bị nhắm đến.

Không những vậy, có lẽ còn là mục tiêu quan trọng nhất.

Ban đầu, bà ta muốn nhắm vào Lục gia, nhưng đáng tiếc là đời thứ ba của Lục gia không có nhiều con cháu, trẻ nhỏ thì tuổi còn quá bé, không thể đáp ứng yêu cầu của bà ta. Vì thế, bà ta đã chuyển hướng sang Tịch gia.

Cố Vân Tịch hừ lạnh!

Quả nhiên là Tịch gia!

Không trách được kiếp trước, về sau Tịch gia phát triển nhanh nhất chính là ngành y dược!

Chậc chậc...!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.